"Chị dâu, chị cứ khóc to lên đi, tôi sẽ gọi người đi mời lãnh đạo đến, để lãnh đạo cũng nghe xem chị bôi nhọ thanh danh của đồng chí quân nhân như thế nào!"
Đối phó với loại người này, Thẩm Nghiên không hề sợ hãi.
Vừa rồi, cô đã phân tích tình hình một chút. Lý Quế Hương này nhìn cũng đã ngoài ba mươi tuổi, chồng là phó đoàn, tuổi chắc cũng không nhỏ, tuổi này mà không tiếp tục leo lên thì rất có thể sẽ phải chuyển ngành.
Đến lúc đó, một khi chuyển ngành, đồng nghĩa với việc phải rời khỏi nơi này, đãi ngộ chắc chắn sẽ không bằng ở trong quân đội.
Cô đoán Lý Quế Hương chắc chắn cũng rất để tâm đến chuyện này.
Quả nhiên, nghe Thẩm Nghiên nói sẽ đi tìm lãnh đạo, lại còn bị chụp mũ bôi nhọ hình tượng quân nhân, bà ta lập tức không khóc lóc om sòm nữa.
Bà ta móc trong túi quần ra mấy tờ tiền nhàu nát, ném cho Thẩm Nghiên, rồi trừng mắt nhìn cô một cách hung dữ.
"Phì! Đồ lòng dạ độc ác! Mấy bát canh này khó uống c.h.ế.t đi được, uống c.h.ế.t cô luôn đi thì tốt!" Nói xong, bà ta tức giận bỏ đi.
Nhưng chưa đi được bao xa, đã nghe thấy Thẩm Nghiên chậm rãi nói vọng lại từ phía sau: "Ôi chao, vậy thì bát canh gà kia nhất định đừng uống nhé, không thì tự đầu độc c.h.ế.t mình đấy!"
Lý Quế Hương suýt nữa thì vấp ngã vì câu nói này, cuối cùng chỉ biết lắc m.ô.n.g bỏ đi trong tức tối.
Thẩm Nghiên cong môi cười.
Đồ của cô mà dễ lấy như vậy sao?
Cô nhìn những người khác, không nói sẽ cho đồ, nhưng cũng ra hiệu cho mọi người có thể rời đi.
Mấy người này thật là mặt dày!
Cứ tưởng xin lỗi một câu là cô thật sự bỏ qua hết sao?
Sau khi mọi người đã đi hết, Thẩm Nghiên nhìn bác Vạn, nói với vẻ áy náy: "Thật sự xin lỗi bác Vạn, đã làm phiền bác rồi. Đây là tiền cháu mượn bếp của bác, bác cầm lấy ạ."
Bác Vạn là người thật thà.
Nghe thấy Thẩm Nghiên còn đưa tiền cho mình, ông ấy liên tục xua tay nói: "Phải là tôi xin lỗi cháu mới đúng, tôi thật không ngờ mấy người kia lại ngang ngược như vậy, tôi không bảo vệ được canh gà của cháu, là tôi phải xin lỗi mới đúng."
"Bác đã nói rồi, là do mấy người kia không nói lý lẽ, một chuyện là một chuyện, chúng ta không cần phải gánh chịu hậu quả do lỗi lầm của người khác gây ra. Cháu mượn bếp của bác, tiền công chắc chắn phải trả, nếu không, nhỡ có người báo cáo lên trên, lại tưởng chúng ta lợi dụng của công."
Nghe thấy có người báo cáo, bác Vạn cũng không dám chần chừ nữa.
Ông ấy nhận lấy một đồng, nhưng miệng vẫn nói không cần nhiều tiền như vậy.
"Bác Vạn, bác cứ cầm lấy đi ạ, Lục Tuân nhà cháu còn phải nằm viện ở đây một thời gian nữa, chắc chắn sẽ còn mượn bếp của bác nhiều lần."
"Được rồi, vậy tôi nhận vậy. Sau này nếu cháu muốn mượn bếp, cứ việc đến nhé."
"Vâng ạ, vậy cháu không khách sáo nữa."
Thẩm Nghiên nói xong, liếc nhìn nồi canh, canh gà cũng hầm xong rồi, cô cho thêm chút muối vào, khuấy đều rồi lấy phích đựng canh ra, đổ đầy một phích, sau đó lên lầu.
Lúc này trong phòng bệnh, Thẩm Trường Bá đang ngồi nói chuyện với Lục Tuân, vừa đúng lúc nói đến chuyện Thẩm Nghiên không có ý định theo quân khu.
Nếu là trước đây, Lục Tuân chắc chắn sẽ rất vui, nhưng lúc này không hiểu sao lại thấy buồn bực, không vui nổi.
Anh còn chưa kịp nói gì thì cửa phòng đã được mở ra từ bên ngoài.
Thẩm Nghiên xách một phích canh gà đi vào.
Thẩm Trường Bá thấy em gái đi lâu như vậy, liền hỏi: "Sao đi lâu thế?"
"Không có gì, chỉ là gặp phải mấy người nhà bệnh nhân gây chuyện thôi."
Vẻ mặt Thẩm Nghiên hơi buồn bực, cô đặt phích canh lên bàn, tiện tay ném năm đồng Lý Quế Hương đưa lên bàn.
Rồi bắt đầu mách lẻo.
"Đồng chí Lục Tuân, vừa nãy có người nhà bệnh nhân không xin phép tôi đã tự ý uống canh gà, còn rủ thêm nhiều người khác đến chia nhau nữa. Tôi rất tức giận, nên đã bắt họ phải trả tiền, đây! Năm đồng đây, còn thiếu một cái đùi gà và mấy bát canh nữa, anh phải đòi lại công bằng cho tôi đấy!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]