Chỉ cần nhìn bức thư này là có thể thấy ông cụ là người rất hòa nhã.
"Nhà thông gia thật chu đáo." Nghe Thẩm Nghiên nói xong, mẹ Thẩm Nghiên cũng không khỏi thán phục.
Chu đáo hay không, nhìn quà là biết.
Ngay cả thuốc lá, rượu cho Thẩm Kiến Quốc cũng có, đúng là có lòng.
Trong thư còn có tem phiếu, toàn là những loại tem phiếu mà người dân bình thường rất hiếm, như tem phiếu đường, tem phiếu dầu, tem phiếu vải, tem phiếu bông,...
Cả một xấp dày cộp, không biết ông cụ đã tích góp bao lâu.
"Mẹ, vậy chúng ta cũng nghĩ xem nên tặng gì cho ông cụ đi ạ!"
Thẩm Nghiên đề nghị.
"Được đấy! Nhưng mà phải suy nghĩ cho kỹ."
Mẹ Thẩm Nghiên không có ý kiến gì, có qua có lại mới toại lòng nhau, người ta đã có thành ý như vậy, đương nhiên phải tặng quà đáp lễ.
"Người ta tặng nhiều đồ quý giá như vậy, chúng ta nên tặng gì đây, đúng là khiến tôi đau đầu."
"Mẹ, chúng ta chắc chắn không thể so bì về giá trị với người ta, chỉ cần có lòng là được rồi ạ."
"Cũng đúng."
Lúc này, đàn ông trong nhà đang vây quanh t.h.u.ố.c lá với rượu, đây là loại t.h.u.ố.c lá ngon, chỉ khi nào đi gặp lãnh đạo thì Thẩm Kiến Quốc mới hút, bình thường ở nhà ông toàn hút t.h.u.ố.c lá sợi, tự trồng thuốc, tự cuốn, chủ yếu là vì rẻ.
Nghe nói loại t.h.u.ố.c lá "Tiền Môn" này một bao phải năm hào, người bình thường làm sao hút nổi, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3745695/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.