Ông nhìn Thẩm Nghiên nói: "Đợi bác làm xong, bác sẽ nhờ anh họ cháu mang đến cho cháu."
"Vâng ạ, khi nào rảnh cháu sẽ sang lấy cũng được."
"Thôi, không cần tiễn nữa, chúng tôi đi đây." Mẹ Thẩm Nghiên đứng ở cửa, đeo gùi trên vai, vừa đi vừa vẫy tay chào mọi người.
Lúc hai mẹ con sắp đến đầu thôn để bắt xe lừa, họ nghe thấy tiếng gọi từ phía sau.
"Hạ Hoa, Hạ Hoa, đợi đã."
Thẩm Nghiên cứ tưởng không phải gọi mình, nên vẫn tiếp tục đi, còn mẹ Thẩm Nghiên thì dừng lại, quay đầu nhìn.
Thẩm Nghiên: ???
Thấy người đàn ông đang chạy về phía này, cô mới sực tỉnh.
Tên mẹ cô hình như là Lương Hạ Hoa, nghe nói ban đầu định đặt là Lương Hoa Hạ, nhưng sau đó bà ngoại cô thấy cái tên này quá nặng, sợ con gái gánh không nổi.
Cuối cùng đổi thành cái tên có chữ Hoa, ý nghĩa cũng gần giống nhau.
Nhưng người gọi Hạ Hoa kia, Thẩm Nghiên thấy mặt mũi đen nhẻm như Bao Công, nhưng ngũ quan lại rất đoan chính.
Người đàn ông cao to lực lưỡng này chính là bác Hai của cô, lúc này đang gọi mẹ cô là Hạ Hoa, nghe cứ sai sai thế nào ấy.
Bác Hai chỉ mặc độc một chiếc áo ba lỗ, nhưng có vẻ chiếc áo này đã được mặc rất lâu rồi, giờ đã bạc màu, nhìn như sắp rách đến nơi.
"Bác Hai!" Thấy ông đang chạy tới, Thẩm Nghiên lên tiếng chào trước.
Bác Hai đáp lại một tiếng, rồi cười nhìn Thẩm Nghiên, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3745690/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.