Tuy trong lòng cũng thấy lạ, sao trong thời gian ngắn như vậy mà đứa nhỏ này thay đổi nhiều đến thế, nhưng giờ thấy con bé ngoan ngoãn hơn, bác Cả cũng không nghĩ nhiều nữa.
Con bé hiểu chuyện một chút, sau này em gái ông cũng đỡ phải lo lắng.
Triệu Ngọc Phương nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, chỉ là vài bộ quần áo để thay, nếu không có việc gì thì lại mang về, phòng trường hợp phải nằm viện thì cũng có đồ để thay.
Lương Siêu ở ngoài cũng đã mượn được xe lừa, mẹ Thẩm Nghiên chia số đồ bà mang đến thành hai phần, rồi xách sang nhà bác Hai họ Lương trước.
Nhà họ Lương không còn ai lớn tuổi nữa, chỉ còn hai anh em và mẹ Thẩm Nghiên là em gái.
Vừa lúc mẹ Thẩm Nghiên đến thì bác dâu hai Lý Mị cũng từ ngoài đồng về. Nghe người trong thôn nói em chồng xách theo không ít đồ về, bà ta mới vội vàng về xem rốt cuộc là mang gì đến.
Nếu đến tay không thì bà ta cũng chẳng thèm tiếp, sợ họ đến ăn chực.
Nhưng lúc này vừa về đến nhà, thấy mẹ Thẩm Nghiên đang xách đồ sang nhà mình, bà ta vội vàng chạy ra chào hỏi nhiệt tình: "Em chồng, mọi người về rồi đấy à?"
"Ừ, chị dâu Hai, giờ chúng tôi phải đưa anh cả lên bệnh viện huyện khám, đây là đồ cho mọi người, còn có một con thỏ nữa, cũng cho chị luôn."
Vì bên kia đã chuẩn bị xong, nên mẹ Thẩm Nghiên cũng không nói nhiều, đưa đồ cho Lý Mị xong liền quay người lên xe lừa.
"Ơ ơ ơ, chân anh cả không phải nói không sao à? Sao nghiêm trọng đến mức phải lên bệnh viện huyện khám vậy?" Lý Mị thật sự không biết chuyện này, tuy ở ngay cạnh nhà nhưng bà ta rất ít khi quan tâm đến chuyện nhà bên cạnh.
"Phải đấy, em dâu, giờ chúng tôi lên huyện đây, trưa nay em nói với mọi người ở nhà một tiếng nhé, để bọn trẻ tự nấu cơm."
Triệu Ngọc Phương nói xong cũng lên xe, hai đứa Nhị Đản ở lại nhà bác, bên này toàn anh chị em họ, trẻ con ở đâu cũng chơi được.
Thế là cả nhà Thẩm Nghiên rầm rộ lên huyện.
Thấy mọi người đã đi, Lý Mị mới thu hồi tầm mắt. Vừa rồi bà ta thấy Triệu Ngọc Phương còn xách theo ít bánh ngọt lên xe, chắc là do em chồng gửi đến.
Bà ta vội vàng vào nhà xem là đồ gì, nhìn bao bì thì toàn là bánh ngọt, thứ này đắt lắm, cả nhà bà ta cả năm cũng chẳng dám ăn.
Không ngờ lần này em chồng lại hào phóng như vậy.
Nhưng trong lòng bà ta lại nghĩ, chẳng lẽ nhà họ Thẩm gặp được quý nhân nào rồi?
Nếu không sao có thể mua nhiều đồ như vậy để đem cho người ta.
Vừa nghĩ bà ta vừa cất đồ vào tủ khóa lại.
Thẩm Nghiên vừa rồi chỉ liếc nhìn bác dâu Hai một cái, chào hỏi cho có lệ.
Nhưng theo cô biết, bác dâu Hai này có chút thực dụng, điển hình là kiểu tôi có thể chiếm lợi của người khác, nhưng người khác đừng hòng chiếm lợi của tôi.
Lúc này, cô không biết bác dâu Hai đang lẩm bẩm gì sau lưng, Lương Siêu ở phía trước đánh xe, bỗng nhiên bụng bác Cả kêu ục ục.
Ông ấy có chút ngượng ngùng.
Dạo này vì chữa chân cho ông, cả nhà đều phải ăn uống dè sẻn, sáng nay ông cũng không dám ăn nhiều, nhường cơm cho các con.
Theo lời bác Cả thì, ông không làm việc, không cần tiêu hao thể lực nên không cần ăn nhiều, mấy đứa con trai vì ông không làm việc nên chắc chắn phải làm nhiều hơn, nên ông nhường cơm cho chúng.
Nhưng lúc này bụng không kêu réo cũng khó, Thẩm Nghiên liền đưa bánh ngọt mang theo sáng nay cho bác Cả.
"Bác Cả, bác ăn chút bánh ngọt đi ạ, giờ đến trưa còn mấy tiếng nữa, bác ăn tạm cho đỡ đói."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]