Vỏ bánh vẫn đang nghỉ, Thẩm Trường An ra khỏi bếp, ngồi bên cạnh Thẩm Nghiên, nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Em gái, cảm ơn em."
"Anh Ba, chúng ta là anh em ruột, không cần khách sáo như vậy."
"Anh biết, nhưng vẫn phải cảm ơn em." Tối nay, tâm trạng Thẩm Trường An thật sự rất phức tạp.
Là em gái anh phát hiện ra tài năng của anh trước, cũng là cô đề nghị anh đến nhà máy thực phẩm ở trấn trên học việc.
Thực ra, có làm công nhân hay không, bản thân anh không quan tâm lắm, anh chỉ là thích làm bánh ngọt, cảm giác từng chiếc bánh ngọt từ tay anh biến thành những món ăn ngon, khiến anh có cảm giác thỏa mãn khó tả.
Nhưng anh không biết nói chuyện này với ai.
Nhưng Thẩm Nghiên lại hiểu.
"Anh Ba, em hiểu mà. Em nói cho anh biết, đến nhà máy thực phẩm ở trấn trên, lò nướng của họ chắc là dùng điện đấy, không phải loại đốt củi đơn giản như của nhà mình đâu."
"Thật sao? Thần kỳ vậy á? Vậy chẳng phải là có thể kiểm soát nhiệt độ ổn định ở một mức nhất định?"
"Vâng, đều có máy móc cả, những cái máy này đều được nhập khẩu từ nước ngoài đấy, đến lúc đó anh sẽ biết."
Thẩm Trường An nghe xong, cứ cười mãi.
"Em gái, giờ chuyện chưa đâu vào đâu, em đã nói đến chuyện sau này rồi, anh thấy hơi lo lắng."
Thẩm Nghiên cười cười, không nói gì, cũng không khuyên anh, chuyện sau này thế nào, lát nữa ăn bánh là biết ngay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3744642/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.