Cô đã gửi hai bức thư, nói nhiều như vậy, chẳng lẽ người này lại tưởng cô chỉ là đến đòi tiền?
Hả?
Đây là hiểu lầm gì vậy?
Thẩm Nghiên thấy hơi đau đầu, người này lại không chịu tiết lộ thêm thông tin gì.
Nhưng anh ta nói như cô mong muốn, tôi đã nộp giấy đăng ký kết hôn rồi, Thẩm Nghiên có cảm giác như sét đánh ngang tai.
Thời đại này, việc truyền tải thông tin không kịp thời, thật sự khiến người ta đau đầu.
Bên này cô nhận được thư, thì Lục Tuân bên kia cũng đã nhận được thư từ mấy hôm trước.
Một xấp dày cộp, người ở phòng trực ban còn trêu chọc, vợ của Lục đoàn trưởng đúng là yêu anh ấy lắm, thư gửi đến, bức nào bức nấy đều dày cộp.
Nhưng Lục Tuân nhận được xấp thư dày cộp này lại không vui vẻ lắm.
Anh cứ tưởng Thẩm Nghiên sẽ viết thư đến than thở về cuộc sống ở nông thôn các thứ, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.
Vậy mà khi nhìn thấy một xấp tiền được đổ ra, trên mặt anh khó có được lúc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Anh cũng không xem tiền, mà lấy thư ra đọc trước.
Anh thấy Thẩm Nghiên xin lỗi anh, nói không nhận được thư của anh, cũng đã nói rõ với gia đình, rồi trả lại tiền thách cưới và số tiền trước đây nói là vay anh.
Đọc xong bức thư, Lục Tuân dường như mới chợt nhận ra, Thẩm Nghiên này, hình như thật sự không muốn kết hôn với anh nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3744627/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.