Ăn cơm xong thì đi làm việc, Thẩm Nghiên vẫn dẫn hai đứa cháu đi cùng, còn có mấy đứa trẻ trong thôn vừa nhìn thấy Thẩm Nghiên đã lẽo đẽo theo sau cô.
Lúc này, Ôn Thành Lan cũng đã đến, hai người gặp nhau trên đường.
"Tiểu Nghiên!" Ôn Thành Lan nhiệt tình chào hỏi.
Nhìn dáng vẻ này của cô gái, Thẩm Nghiên không khỏi bật cười.
Hôm qua còn gọi là đồng chí Thẩm, hôm nay đã đổi thành Tiểu Nghiên rồi.
Nhưng Thẩm Nghiên vẫn đáp lại, rồi nhìn hai b.í.m tóc tết to của cô ta, lúc chạy bộ cứ lắc lư qua lại.
Lúc ra khỏi nhà, trời còn chưa có nắng, nhưng Ôn Thành Lan đã che chắn kín mít rồi.
Đến nơi, cô ta cùng mọi người đi đến chuồng heo. Thẩm Nghiên chú ý đến cuốn sách trên tay cô ta, liền hỏi: "Sách gì vậy?"
"Tớ nhìn thấy ở hiệu sách trên trấn, định là nếu ở chuồng heo không có việc gì làm thì chúng ta có thể đọc."
Thẩm Nghiên gật đầu, rồi nghĩ đến việc, khoảng một, hai năm nữa sẽ khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, bèn giả vờ như vô tình nói: "Tớ thấy cậu rảnh rỗi thì lấy sách giáo khoa cấp ba ra xem lại cũng tốt."
Ban đầu, Ôn Thành Lan không hiểu ý cô: "Hửm? Sách giáo khoa cấp ba á? Bây giờ đại học còn chưa khôi phục, học hành làm gì chứ? Theo tớ, có bằng cấp ba là tốt rồi. Mà hình như cậu chưa học hết cấp ba đúng không?"
Thẩm Nghiên gật đầu: "Ừ, tớ học được một nửa."
Lúc đó, không biết vì sao mà nguyên chủ không muốn đến trường nữa.
Cộng thêm việc lúc đó trường học cũng hỗn loạn nên sau này Thẩm Nghiên không đi học nữa, chỉ học đến lớp mười.
Nhưng bây giờ nếu cô muốn học lại kiến thức cấp ba thì cũng không khó lắm.
"Vậy thì tớ tốt hơn cậu một chút, tớ học xong rồi. Bây giờ cũng không thể thi đại học, cậu học để làm gì? Dù sao thì bây giờ nhà máy tuyển công nhân cũng chỉ cần bằng cấp hai, cấp ba là được rồi."
Thẩm Nghiên bất đắc dĩ, chuyện này một chốc cũng không giải thích rõ ràng được, nên cô đành nói: "Tớ vẫn muốn học, ai mà nói trước được điều gì chứ? Hay là cậu dạy tớ nhé?"
"Cũng được!" Ôn Thành Lan đồng ý ngay, dù sao thì chỉ cần không bắt cô ta đi làm việc là được, làm gì cũng tốt.
Theo sau là một đám trẻ con, Thẩm Nghiên có cảm giác như trường mẫu giáo chuồng heo sắp khai giảng vậy.
Đến chuồng heo, mấy bà thím đã bắt đầu làm việc rồi.
Ngay cả Cẩu Đản và mấy đứa trẻ khác cũng tranh nhau phụ giúp, nhiều người cùng làm như vậy, hiệu suất quả thực rất đáng kinh ngạc.
Chỉ trong chốc lát, chuồng heo đã được dọn dẹp sạch sẽ, lũ heo cũng đã được ăn uống no nê.
Buổi sáng, lũ heo vẫn ăn thêm quả dại, nhưng vì hiện tại vẫn chưa bắt đầu đánh bắt cá tôm, nên chỉ có thể bổ sung vitamin bằng cách này trước.
Làm xong việc, hai giáo viên nuôi heo bắt đầu dạy học cho bọn trẻ.
Dạy được một tiếng thì cho bọn trẻ nghỉ ngơi một lát.
Chắc là có kinh nghiệm từ trước nên lúc này bọn trẻ đều rất phối hợp, học hành rất nghiêm túc.
Ban đầu, Ôn Thành Lan cứ tưởng chỉ là giảng giải kiến thức cho bọn trẻ, nhưng sau đó mới phát hiện, những gì Thẩm Nghiên nói hoàn toàn khác với những gì cô ta nghĩ.
Thẩm Nghiên vừa giảng đạo lý cho bọn trẻ, vừa lồng ghép kiến thức vào.
Bọn trẻ không hề hay biết mà đã bị cuốn vào câu chuyện của Thẩm Nghiên.
Đến khi hoàn hồn lại thì kiến thức đã in sâu vào đầu óc rồi.
Thảo nào bọn trẻ đều nhìn Thẩm Nghiên với ánh mắt ngưỡng mộ như vậy.
Lúc này, Ôn Thành Lan càng cảm thấy, Thẩm Nghiên có những điểm mà cô ta chưa khám phá ra, cứ như một cuốn sách, càng đọc càng thấy bất ngờ, dường như có thứ gì đó luôn thu hút người khác tiếp tục đọc, tiếp tục khám phá.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]