Phải nói rằng, nhờ có chủ đề này mà khoảng cách giữa hai người cũng được rút ngắn đi không ít.
Lúc hai người đi đến chỗ bóng râm dưới gốc cây, bà Vương lên tiếng chào hỏi Ôn Thành Lan trước.
"Tri thức Ôn, cháu đang cắt cỏ heo à?"
"Vâng ạ, thưa bà Vương. Cháu vừa đến hỏi đồng chí Thẩm xem có cần thêm người phụ giúp nuôi heo không, cháu muốn đến đây làm."
"Vậy là đồng ý rồi à?" Mấy bà thím đều tò mò nhìn sang.
Ôn Thành Lan gật đầu: "Vâng ạ, đồng chí Thẩm đã đồng ý rồi, sau này cháu sẽ cùng cô ấy đến dạy học cho bọn trẻ."
Đây là điều Thẩm Nghiên đã nói trước đó.
Ban đầu, bà Vương còn định nói, nếu có thêm tri thức Ôn thì mấy bà thím sẽ không cần dọn dẹp chuồng heo nữa.
Nào ngờ...
Cô ta cũng đến để dạy học cho bọn trẻ.
Thấy vẻ mặt khó xử của bà Vương, Ôn Thành Lan liền bật cười, rồi lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo.
"Các bác ơi, sau này mong các bác chiếu cố nhiều hơn ạ."
Nói rồi, cô ta chia cho mỗi người mấy viên kẹo. Vì trời nóng nên lúc ra ngoài cô ta cũng không dám mang nhiều, sợ kẹo để trong túi sẽ bị chảy ra.
Lúc này, kẹo đã hơi dính dính vào nhau, nhưng may mà mấy bà thím cũng không để ý.
Mọi người đều vui vẻ nhận lấy.
Trong lòng còn đang nghĩ, tri thức Ôn này thật biết cách làm người.
Ban đầu mọi người còn có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3744582/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.