Ngay lúc mọi người bắt thương tiếc cho Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương lại nở một nụ cười, chậm rãi bước đến bên cạnh cô.
Thú vị, cô quả là cô gái rất thú vị!
thật không uổng công anh đã tìm cô ròng rã ba tháng trời, nhưng tiểu nha đầu này, lại là một sủng vật khó thuần phục.
Xem ra, ít nhất ở trên biển một tuần, anh sẽ không ghét bỏ cô.
Hoàng Phủ Diệu Dương đi tới, ngồi đối diện với Lãnh Tiểu Dã.
"Bữa sáng."
Hai vị quản gia cùng trợ lý cúi đầu hành lễ, rồi bước ra cửa.
một lát sau, vị đầu bếp đem thức ăn lên, đem bữa sáng đến trước mặt hai người bọn họ.
Lãnh Tiểu Dã không khách sao cầm dao nĩa lên, bắt đầu ăn.
Vừa ăn, Lãnh Tiểu Dã vừa nhìn vào chiếc dao ăn trong tay.
Loại dao này tương đối nặng một chút, khi thiến phải nhanh tay một chút, cũng có thể sẽ tương đối đau.
Bất quá, rất hợp ý cô.
cô vừa ăn vừa con dao, Hoàng Phủ Diệu Dương lại vừa ăn vừa nhìn chằm vào cô.
"Em mấy tuổi rồi?"
cô gái này, tướng mạo nhìn như một đứa trẻ, nhưng sự thông minh của cô đã bán đứng tuổi tác của cô.
Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, không đáp hỏi lại, "anh bao nhiêu tuổi?"
Hoàng Phủ Diệu Dương chợt giật mình, chưa từng có người nào hỏi qua tuổi của anh.
anh suy nghĩ một hồi, rồi đáp.
"23 tuổi."
Lãnh Tiểu Dã gật đầu, "Đáng tiếc."
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, "Đáng tiếc?"
Lãnh Tiểu Dã bỗng cười rộ lên một trận, sau đó nhìn anh nháy mắt, "Rất nhanh anh sẽ biết được."
Thân thể khỏe manh, thân phận cao quý, nhưng trẻ tuổi như vậy lại làm thái giám, chẳng phải rất tiếc sao?
Hoàng Phủ Diệu Dương cũng cười rộ lên.
cô gái này càng ngày càng thú vị.
Theo kinh nghiệm của anh, gặp tình huống như vậy, chắc chắn sẽ có ba loại phụ nữ.
Loại thứ nhất, khóc lóc nỉ non, là loại anh ghét nhât,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-lua-mua-dong/56744/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.