Judy cau mày, "Nhưng mà... Các người đều là thiên tài về phương diện này, không thể như vậy mà đánh đồng với người khác."
Sườn mắt nữ công tước hướng xem bạn tốt mình, "Tôi đã muốn quyết định!"
Judy nhún nhún vai, không nói gì nữa.
Tính cách của nữ công tước, một khi bà quyết định sự tình gì thì trên cơ bản không có người nào có thể thay đổi được ý định của bà.
Nữ công tước ngẩng mặt lên, "Lão sư âm nhạc cùng lão sư vũ đạo mà tôi muốn đã tới chưa?"
"Thưa công tước tiên sinh, hai người họ đã tới rồi." Phụ tá nói.
" Được, xuất phát!" Nữ công tước vừa nói, người liền từ trên ghế đứng lên.
Judy bất đắc dĩ, đành phải đi theo cùng bà ngồi trên xe, trong lòng liền bắt đầu vì Lãnh Tiểu Dã có chút bận tâm.
Ngày hôm qua,trời lạnh Tiểu Dã biểu hiện vô cùng xuất sắc, nhưng mà âm nhạc và vũ đạo, những thứ này muốn học là cần phải có thời gian, không có khả năng muốn học là học xong liền được.
Bởi vì cô biểu hiện xuất sắc, đã muốn kích thích lòng háo thắng của nữ công tước, bởi vậy cũng càng thêm nghiêm khắc, hà khắc, Lãnh Tiểu Dã cô... Còn có thể qua cửa ải này sao?
Xe chạy tới phủ bá tước, nữ công tước hơi hơi nghiêng mặt, nhìn về phía Judy ngồi ở bên người, "Bà là đang vì cô ta mà lo lắng sao?"
Judy cũng không che dấu lập trường của mình, "Tôi thích cái cô bé kia, hơn nữa... Tôi tin tưởng, mộtngày nào đó bà cũng sẽ thích con bé!"
Nữ công tước quay mặt nhìn chăm chú vào cửa kiếng xe ngắm cảnh ngoài đường, "Tuyệt đối không có khả năng!"
Judy chỉ là nhún nhún vai, không có lên tiếng.
Đoàn xe lái vào phủ bá tước, xa xa liền nhìn đến một chiếc xe vận tải đậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-lua-mua-dong/2099364/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.