Đến đây mọi người cùng đưa mắt nhìn Hoa-Sơn tam lão.
- Rồi cơ duyên đưa đến, Hồng-Minh được chưởng môn phái Hoa-sơn thu làm đệ tử. Vốn thông minh, lại có căn bản võ công từ trước, nên Hồng-Minh mau chóng theo kịp các sư huynh sư tỷ, liệt vào đồng hàng với Hoa-sơn Thập-nhị thái bảo, thành Thập-tam thái bảo.
Hồi Thái-tổ, Thái-tông nhà Tống còn hàn vi, được đạo sĩ Trần Đoàn giúp đỡ, sau khi thành đại nghiệp, hai vị hoàng đế này cùng triều đình hậu đãi phái Hoa-sơn cực kỳ. Cho nên khắp bá quan văn võ đều nghe biết Hoa-sơn Thập-nhị thái bảo gồm Hoa-sơn ngũ lão, thất hùng. Ngũ lão họ chỉ biết gồm Đông, Tây, Nam, Bắc. Còn thất hùng gồm Chu Chiếu-Anh, Vương Lệ-Ngọc, Giáp Kim-Quy, Trí Thành, Du Minh, Ngô Nam, Vạn Quang. Giang hồ võ lâm tuyệt không biết người đứng đầu Hoa-sơn ngũ lão tức Trung-ương lão nhân với người thứ mười ba trong Thập-tam thái bảo hành tung, danh tính ra sao. Bây giờ họ mới biết một người là Lưu thái hậu.
- Thấy Hồng-Minh xinh đẹp, võ công cao, Nhật-Hồ, Lê Lục-Vũ cùng có ý định đưa vào làm cung nữ, để biết rõ tình hình Tống triều. Từ đó giáo chủ định thống nhất vùng đất tộc Hoa, tộc Việt thành một nước dưới quyền giáo chủ Hồng-thiết Tây-vực Xích-Trà-Luyện. Người bầy ra kế cho để con gái vào làm tỳ nữ cho Sở-vương. Thất bại. Lão nhân gia bàn cách dâng cho Chiêu-Thành thái tử. Nhưng cũng không thành nốt. Cuối cùng thành công với hoàng tử Nguyên-Hằng.
Nguyên-Hằng là tên vua Chân-tông. Nên khi triều đình nghe Sử-vạn nói đến tên tục tiên đế, họ đều quát mắng. Nhưng Sử-vạn bỏ sống chết ra ngoài, y tiếp tục:
- Vì muốn cho Nguyên-Hằng lên ngôi vua, nên Nhật-Hồ lão nhân gia sai ta ám hại Sở-vương với Chiêu-Thành. Rồi từ đó tìm cách đưa Hồng-Minh lên làm Hoàng-hậu, rồi Thái-hậu. Ta... nói cho bọn Tống chúng bay biết gã Hoàng-đế kia là con của Lý thần phi, chứ không phải con của Hồng-Minh. Tất cả triều thần đều biết thế, nhưng họ hèn nhát, sợ oai Lưu hậu, mà không dám nói ra. Ngược lại hoàng-tộc cùng gã Hoàng-đế như người mù.
Nói rồi y tường thuật tất cả chi tiết vụ Lưu hậu giả có thai, sau bắt con của Lý phi nuôi làm con mình để có thể danh chính ngôn thuận thính chính, dần dần cho phe đảng Hồng-thiết nắm quyền. Chính vì vậy Lê Lục-Vũ, Tôn Đức-Khắc, Khiếu Tam Bản với y mới được phong chức tước lớn.
Có tiếng Lý thái-hậu cười trong màn:
- Sử-vạn Na-vượng, người lầm rồi. Tất cả việc làm của Lưu hậu đều bị Khai-Quốc vương, Định-vương biết hết. Hoàng-thượng cũng biết rõ. Nhưng chúng ta chưa muốn xuống tay, vì một là không muốn hại Lưu hậu. Dù sao Lưu hậu cũng là người tiên đế sủng ái. Nay thì hoàng thượng trưởng thành, mọi việc sáng tỏ. Người có thấy tất cả phe đảng của Lưu hậu bị bắt hết rồi không? Chức tước của Đào Tường-Phúc, Chu Bội-Sơn, Khiếu Tam Bản, cùng mười trưởng lão bang Nhật-Hồ với người đều bị tước cả? Từ lúc lâm triều, ta ngồi đây ban lệnh, mà các người ngu quá, tưởng là Lưu hậu.
Sáng nay, lúc khai triều, bách quan nghe tiếng nói của Lưu hậu hơi khác, nhưng không thấy nhà vua nói gì, nên im lặng. Rồi Lưu hậu hành xử trái ngược hẳn với thường nhật, họ tuyệt không hiểu tại sao. Bây giờ Lý thái-hậu lên tiếng, họ mới vỡ lẽ rằng có một cuộc chính biến lớn lao do Định-vương, Khai-Quốc vương cùng nhà vua làm, mà họ tuyệt không biết.
Lý thái-hậu tiếp:
- Trong khi bách quan cùng các người chầu ở đây, thì dinh thự phe đảng Lưu hậu, cùng gia quyến đã bị bắt hết. Của cải bị xung công.
Có tiếng phụ nữ the thé vọng lại:
- Chưa chắc mi đã thắng. Ta chưa chết mà!
Tiếp theo rầm, rầm, rầm ba tiếng. Mái điện thủng một lỗ. Có bốn người bịt mặt cùng nhảy xuống. Một người đàn ông áo đen chụp nhà vua. Một người đàn bà giật màn che chỗ Thái-hậu ngồi. Trong màn không thấy Lưu thái-hậu, mà chỉ có Lý thái-hậu.
Mọi người nhìn lại: Người giật màn đó chính là Lưu thái-hậu. Lưu hậu tấn công Lý thái-hậu liền ba chưởng. Một người áo trắng chụp Thuận-Tường. Còn một người đàn bà buông tay đứng lược trận. Bắc-Sơn đạo nhân xỉa tay phát một ưng trảo đánh người áo trắng cứu Thuận-Tường.
Tào Lợi-Dụng lách mình đứng chắn trước nhà vua, đánh ra chiêu Liêu-Đông chưởng cứu chúa. Bình một tiếng. Cả người áo đen với y đều bật lui. Lợi-Dụng lùi liền bốn bước, khí huyết trong người đảo lộn cực kỳ khó chịu. Còn người kia cảm thấy cánh tay tê rần, y lùi hai bước. Hai bên gườm gườm nhìn nhau.
Sứ đoàn Đại-Việt đều kinh hãi vô cùng. Vì võ công Lợi-Dụng cao hơn đám trưởng lão Lạc-long giáo nhiều, e ngang Thiên-trường ngũ kiệt . Người kia là ai, mà võ công đến như thế. Người áo đen đánh một chiêu, không kết quả, cười nhạt:
- Tả-bộc-xạ, người chẳng là Tể-tướng được Lưu thái-hậu tin dùng bấy lâu ư? Địa vị người do đâu mà có? Mà nay Thái-hậu bị người ta mưu hại, người lại chống Thái-hậu? Liệu khi gã vua con nít kia cầm quyền, thì người có thoát khỏi ách tru di tam tộc không?
Miệng tuy nói, mà người áo đen vẫn phát chiêu. Mỗi chiêu đánh ra mạnh muốn nghiêng trời lệch đất. Giọng y khàn khàn, thành ra Lợi-Dụng không biết y là ai. Tuy nhìn lưng y rất quen thuộc. Nghe người ấy nói, Lợi-Dụng kinh hãi tự nghĩ:
- Ừ nhỉ, gã hoàng-đế con nít với Định-vương tổ chức cuộc binh biến âm thầm mà ta không hay. Chúng khéo loại Tôn Đức-Khắc, Lê Lục-Vũ, Sử-vạn Na-vượng, Khiếu Tam Bản cùng mười trưởng lão bang Nhật-hồ khỏi chức vụ, cho nhà vua nắm quyền. Bây giờ ta phải theo phe nào? Theo Lưu hậu ư? Bà cùng bốn ma đầu Hồng-thiết giáo lộ hình tích, e tướng sĩ không phục. Ta có giúp bà cũng vô ích. Còn như ta giúp nhà vua, thì sau này, với tội trạng quá lớn, làm sao ta thoát khỏi họa sát thân?
Nghĩ vậy, y phát chiêu cầm chừng.
Định-vương biết rõ tâm trạng Tào. Ông nói lớn:
- Tào quốc công. Nếu như người bắt được thích khách, thì tội trạng cũ sẽ được khoan hồng.
Nghe Định-vương nói, Tào thêm phấn khởi, y phát liền ba chiêu như trời long đất lở. Mỗi chiêu chạm vào chưởng của thích khách, bật lên tiếng bùng lớn. Hai người lảo đảo lui lại.
Trong khi đó bên cạnh, Bắc-Sơn lão nhân đang đấu với người áo trắng. Còn Lý thái-phi đấu với Lưu thái-hậu.
Trong điện náo loạn cả lên.
Tây-Sơn, Nam-Sơn lão nhân đến đứng sau nhà vua để đề phòng. Minh-Thiên cùng Đông-Sơn lão nhân đứng cạnh Định-vương.
Nhìn trận đấu, Đông-Sơn lão nhân hỏi Khai-Quốc vương:
- Vương gia! Người đấu với Tào quốc công phải chăng thuộc phái Mê-linh ? Còn người đấu với Bắc-Sơn lão nhân phải chăng y dùng võ công Khúc-giang. Còn Lưu hậu dùng võ công hỗn hợp Hồng-thiết, Hoa-sơn, với Tản-viên. Vậy bọn họ là người Việt chăng?
Khai-Quốc vương mỉm cười:
- Đạo sư thực tinh mắt. Quả đúng họ là người Việt, lại có lý lịch rất lớn. Đạo sư cứ chờ đi, họ sẽ lộ chân tướng ra bây giờ.
Nhà vua nhìn Lưu hậu đấu với Lý hậu, trong lòng phân vân cực điểm. Những kỷ niệm về thời thơ ấu được Lưu hậu trông coi, dạy dỗ cực kỳ chu đáo sống dậy. Nhà vua nghĩ thầm:
- Phụ hoàng ta có sáu con, ta nhỏ hơn hết. Nếu không được Lưu hậu bắt làm con, đời nào ta được lên ngôi? Lưu hậu giết hại các thân vương, đại thần, tội ác thực không nhỏ. Nhưng đối vơi ta, bà một lòng từ ái. Nếu bà tàn ác, thì đã hại mẫu hậu ta để phi tang rồi, đâu có còn sống đến nay? Phụ hoàng ta băng khi ta còn thơ, bà cầm quyền bấy lâu nay, làm cho nước giầu, dân mạnh, so với hồi phụ hoàng tại thế cũng không bằng. Bây giờ việc vỡ lở, ta phải làm sao cho vẹn toàn?
Định-vương thấy nhà vua trầm ngâm, thì hiểu tâm sự cháu. Ông bảo Trần Phụ-Quốc:
- Vương Tổng-lĩnh thị vệ, mau bắt Lưu hậu.
Phụ-Quốc dạ một tiếng, rồi hướng Lý hậu hô lớn:
- Xin Thái-hậu lui lại, để thần bắt thích khách.
Miệng nói chàng phát chiêu Phong-ba hợp bích đánh vào hông Lưu hậu. Lưu hậu cười lên the thé:
- Lý thị tỳ. Mi hèn hạ, định dùng số đông thắng ta ư?
Lý hậu lên tiếng:
- Vương đô đốc mau lùi lại. Ta với thị có thù sâu tựa biển, để chúng ta giải quyết với nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]