Bảo phục vụ mang đồ ăn ra, Vương Văn Tĩnh ngồi bên cạnh tiếp Điền Mật Nhi, hỏi chuyện cô: "Nghe nói chị dâu bây giờ đang dạy ở trường đại học X? Nếu sớm biết thì đã sớm khuyên chị, với trình độ học vấn như thế, bằng của chị dâu vừa lấy ra đến công ty nước ngoài nào mà không được làm quản lý cao cấp. Chị thấy em đấy, không làm giáo viên nữa, bây giờ phát triển không phải thật tốt sao."
Khắp người đều là hàng hiệu, đồ trang sức cao quý, trang điểm tinh xảo, nước hoa thơm lừng. Cũng không đến mức nhìn vào tưởng nhầm là một quý phụ, nhưng lại mang phong thái của một người phụ nữ thành công. Đầu óc của Vương Văn Tĩnh cũng không tệ, nếu quyết tâm làm chút gì đó cũng có thể đạt được thành công. Ban đầu cô ta nhờ người quen biết liên hệ với đại lý của nước ngoài, hàng nhập ngoại hiện tại chưa có nhiều người bán, nên từ đó mà kiếm được chênh lệch tương đối.
Những thứ này đều là những thứ mà Điền Mật Nhi muốn theo đuổi, tiền bạc danh lợi thật mê người, cũng không phải trong lòng không nghĩ đến. Nhưng có thứ còn quan trọng hơn những thứ phù du đó.
"Dạy học rèn người là điều căn bản của một quốc gia, làm người trồng cây được mọi người tôn kính cũng không tồi. Nghĩ đến ngày sau từng học sinh của mình công thành danh toại, cũng rất có cảm giác thành tựu." Điền Mật Nhi nhấp một hớp nước chanh, cảm thấy rất ngọt, liền cau mày, đưa cho Triệu Phương Nghị, muốn đổi sang uống nước lọc.
Không chỉ những người làm quân nhân mà phần lớn cánh đàn ông đều thích nắm trong tay người phụ nữ giống như Điền Mật Nhi, giúp chồng dạy con, mới là ngườivợ điển hình. Dương Dực xác định vợ của mình không tốt, lại làm ra vẻ mạnh vì gạo bạo vì tiền, nên liền nói: "Chị dâu bây giờ là thạc sĩ, vừa là giảng viên ưu tú, tương lai còn có thể được bầu làm giáo sư. Làm sao lại có thể giống với giáo viên trung học như em trước đay được, địa vị xã hội cũng không thể so sánh với thương nhân, căn bản là không cùng một giai cấp."
"Giáo dục là bình đẳng, giáo dục không thể phân biệt cao thấp được, nghề nghiệp cũng không thể phân biệt, hiện tại xã hội cũng đã phát triển, sau này tiền bạc sẽ là tiên phong mở đường cho thời đại mới rồi. Mỗi người đều theo đuổi một lý tưởng khác nhau, huống chi để cho tôi làm công việc như vậy, tôi cũng không có khả năng làm được như Văn Tĩnh đâu." Điền Mật Nhi liền hòa giải, tự chê bai mình.
Dương Dực cũng phản đối Vương Văn Tĩnh làm việc buôn bán, hai vợ chồng ở nhà cũng đã cãi nhau không ít về vấn đề này rồi. Vương Văn Tĩnh nghe Điền Mật Nhi nói như vậy, liền nói: "Đúng vậy, hiện tại đã là xã hội gì rồi. Bao nhiêu người muốn cho vợ của mình ra ngoài kiếm tiền ấy chứ, vợ họ có khả năng mà! Anh bây giờ có thể kiếm được tiền rồi nên ngược lại mới không thích như vậy."
Nhìn Vương Văn Tĩnh như thế, đoán chừng trong mắt người ta trở thành chuyện cười rồi, trước khi đến đã liên tục dặn dò vợ mình nhất định phải chân thành nhiệt tình, hai người bọn họ ở thành phố này còn phải dựa vào đội trưởng nhiều. Người này đúng làbản tính khó sửa đổi, nói ba câu liền trở nên phấn chấn đem lời của chồng mình ném hết ra sau đầu rồi.
Ngồi xuống không lâu, đồ ăn lục tục được đưa lên, rực rỡ muôn màu phong phú thơm nức, phàm là con bơi trong nước, phần lớn trên bàn đều có.
"Chị dâu, nếm thử cua này một chút, hôm nay mới vừa chuyển đến. Mặc dù không đúng mùa, nhưng là cũng rất chắc, thời gian trước em và Dương Dực tới đây ăn, anhấy đều rất thích ăn món này." Vương Văn Tĩnh sai nhân viên phục vụ bóc cua, còn mình thì rót trà búp Minh Tiền cho từng người. Chủ nhà nhiệt tình nhiệt tình như vậy, trong lời nói cũng ám chỉ rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, có thể thường đi ăn ở nhà hàng hải sản lớn nhất, đắt tiền nhất trong thành phố, những ngày sau này khẳng định rất phát đạt rồi.
Con này Điền Mật Nhi không dám ăn, cự tuyệt đĩa thịt cua mà nhân viên phục vụ đưa tới rồi nói: "Tôi hiện tại không ăn được cái này, mọi người cứ ăn đi."
"Cái này mùi vị cũng không tệ, chị nếm thử một chút xem." Hai vợ chồng Dương Dực không biết chuyện gì xảy ra, nhớ trước kia lúc ở đại đội Điền Mật Nhi vẫn ăn hải sản mà.
Triệu Phương Nghị nhận lấy cái đĩa, nói: "Chị dâu cậu đang mang thai, ăn không hết con cua, hai người không cần phải để ý đến cô ấy, cô ấy muốn ăn gì thì tự gắp."
Ừhm, câu này thật hợp với tâm tư của cô, Điền Mật Nhi rục rịch ngóc đầu dậy, Triệu Phương Nghị liền liếc cô một cái, nói: "Đừng ăn quá nhiều, vào đến dạ dày lại bị phun ra."
Lời nói này không có ý gì, lại làm trong lòng Dương Dực và Vương Văn Tĩnh không có cảm giác, hai người bọn họ đã kết hôn nhiều năm như vậy mà cũng không có con. Trước khi kết hôn mặc dù biết cô ấy có bệnh này, nhưng lúc đó tình yêu là trên hết, làm sao còn suy tính đến những chuyện khác nữa. Nhưng cho dù tình yêu có kích tình thiêu đốt có nhiều hơn nữa thì một qua thời gian, cộng thêm các vấn đề về cơm áo gạo tiền thì nó cũng phai nhạt đi tất nhiều. Khi nhiệt tình đã đi qua thì cái luôn khát vọng đó là có một đứa con để gắn kết huyết mạch giữa hai người.
Trước kia còn có thể an ổn, nhà của đại đội trưởng nhà cũng không phải giống như vậy sao, nhưng bây giờ nhìn thấy người ta kết hôn nhiều năm như vậy cũng rốt cuộc cũng đã có, mà anh ta ngay cả hi vọng cũng không có.
Triệu Phương Nghị cũng đã nghe Dương Dực nói về chuyện của hai người bọn họ, nhưng lời đến khóe miệng thì chỉ có nửa câu la thật, ai có thể đem chuyện không hay trong nhà mình nói với người ngoài chứ. Huống chi chuyện này còn liên quan đến mặt mũi của đàn ông, phải dùng lại đồ thừa của người khác, lại còn là một phế phẩm, nói thật ra là quá thấp kém.
Vương Văn Tĩnh cười cười không được tự nhiên, nhìn vẻ mặt của Dương Dực, coi như không cần nói ra cũng có thể biết được chồng mình đang nghĩ cái gì. Cô ta liền gắp một tôm sú đến trước mặt Điền Mật Nhi nói: "Chị dâu ăn nhiều tôm một chút, tôm sú này dinh dưỡng cao, lại bổ sung được canxi."
Ừhm, cái này thật hợp với tâm tư của cô, Điền Mật Nhi vừa rục rịch ngóc đầu dậy, Triệu Phương Nghị lại liếc cô một cái, nói: "Đừng có ăn quá nhiều, vào dạ dày lại buồn nôn."
Đại nhân à! Trước kia sao lại không phát hiện cái người này hay càu nhàu như vậy chứ, cùng bề ngoài lạnh lùng cương nghị thật sự quá không cân xứng rồi! Điền Mật Nhi tự động che giấu tam tình, vui sướng cầm tôm sú lên ăn, trước kia cô cũng thích ăn loại tôm này, thịt rất ngọt lại nhiều chất, làm cho người ta còn muốn ăn.
"Chị dâu, nghe nói hai người đã nhận nuôi con trai của đội phó Ngụy? Ban đầu em và Dương Dực nghe được chuyện này cũng thấy thật khó tin, cũng muốn nhận đứa bé kia về nuôi. Chúng em kết hôn đã nhiều năm như vậy, mà đến giờ cũng vẫn chưa có con. Đứa trẻ Ngụy Tỳ kia lại thông minh sáng sủa, hai chúng em cũng đặc biệt rất thích, ai biết được Dương Dực có nhiệm vụ, cứ như vậy bị trì hoãn, qua một thời gian lại nghe nói là hai anh chị đã nhận nó về nuôi rồi."
Trong lời nói của Vương Văn Tĩnh hình như có ý gì đó, Điền Mật Nhi hơi nhíu mày, buông con tôm trong tay xuống, dùng khăn ướt lau sạch tay. Xem ra bữa cơm ngày hôm nay ăn cũng không phải được ngon rồi, ngay cả Triệu Phương Nghị cũng đã hiểu, đưa mắt sang nhìn cô.
"Ừ, thằng bé Ngụy Tỳ này đúng là làm cho người ta thấy thương cảm, cha của nó mất sớm, còn mẹ thì lại bỏ đi. Cũng may là mẹ chồng tôi tốt tính, đến chỗ nào cũng đều mang nó theo, nếu không cũng không thể thích ứng nhanh như vậy. Hiện tại hai bà cháu dính nhau như hình với bóng, buổi tối đi ngủ cũng phải có bà nội ôm. Chỉ là đứa nhỏ này tóm lại còn có mẹ ruột, khi nó lớn lên sao lại không muốn tìm mẹ ruột của mình đây. Chúng tôi cũng chỉ giúp một tay tạm thời chăm sóc tốt cho nó, chờ mẹ của thằng bé sau này có điều kiện, nhất định sẽ đón nó về ."
Cô đem lời này nói ra muốn cho họ hiểu rõ, ai cũng đừng có suy nghĩ gì, Điền Mật Nhi lúc ấy cũng không nghĩ đến chuyện này, đều do Triệu Phương Nghị mở đường thật nhiều ngày đấy. Anh dẫn đứa bé trở lại phần lớn là không muốn để cho chiến hữu đang yên nghỉ trong phần mộ không nhắm mắt được, một nửa kia chính là chút ít ích kỷ của bản thân. Nhưng từ sau khi Điền Mật Nhi mang thai, anh cũng đã nói với cô rằng mẹ của Ngụy Tỳ sau này còn có thể trở lại đẻ dẫn thằng bé đi. Nếu không nói trước để trong lòng có sự chuẩn bị trước, để hai người phụ nữ trong nhà đang hết mực yêu thương Ngụy Tỳ như vậy, về sau thằng bé mà đi thì chẳng khác gì như bị cắt thịt vậy.
Điền Mật Nhi lúc ấy vừa nghe liền tức giận đùng đùng, tình cảm của bọn họ đâu phải là chuyện đùa, nói gì cũng không làm rồi, nhất định phải sửa họ của Ngụy Tỳ trên hộ khẩu, bản thân thấy chuyện của đứa nhỏ sau này để cho nó tự quyết định. Nhưng Triệu Phương Nghị không thể xin lỗi chiến hữu được, đành phải xin lỗi lương tâm, càng không thể không để ý đến suy nghĩ của thằng bé. Đứa bé cũng đã lớn, cũng đã sớm có ý nghĩ của riêng mình, nhìn tiểu Ngụy Tỳ có lúc len lén nhìn hình một nhà ba người của nó, cũng biết thằng bé nhất định sẽ muốn ở cùng với mẹ mình, mặc kệ người khác đối với nó tốt như thế nào, nó sẽ rất biết ơn, nhưng đều sẽ cảm thấy không hạnh phúc.
Sau lại thỏa hiệp với Điền Mật Nhi, cô không thể ngăn không cho Ngụy Tỳ quay về với mẹ của nó được, có lúc thằng bé nhớ mẹ cứ khóc mãi, trong lòng cô cũng không chịu nổi. Sau này lại nhờ người nghe ngóng tình trạng của mẹ Ngụy Tỳ, thấy nói là cô ấy đã cầm tiền đi đến Hải Nam, ở đó kinh doanh buôn bán nhỏ. Có không ít ngườikhuyên cô ấy đi thêm bước nữa, nhưng hiện tại cô ấy chỉ muốn kiếm được nhiều tiền, sau khi có cuộc sống ổn định, sẽ mua một ngôi nhà nhỏ rồi đi đón thằng bé trở về.
Triệu Phương Nghị cũng nói, nếu mà anh quả thật không có con thì bằng bất cứ giá nào, ngay cả lương tâm cũng không cần mà lưu Ngụy Tỳ lại. Nhưng bây giờ bọn họ cũng đã có con, cũng có thể cảm nhận được nỗi khổ tâm khi làm cha mẹ, nên cũng không muốn chia lìa tình mẫu tử của mẹ con họ. Điền Mật Nhi đồng ý, để cho anhnhờ người báo tin cho mẹ của Ngụy Tỳ biết, con của cô ấy ở đây rất tốt, bảo cô ấy cố gắng kiếm tiền, khi cuộc sống ổn định thì có thể đến đón thằng bé về.
Ngụy Tỳ sau khi biết được, sau khi tới Triệu gia khuôn mặt tươi cười mới thoải mái nhất vui sướng nhất, từ đó về sau thằng bé cũng ngày càng hoạt bát hơn. Mẹ của Ngụy Tỳ cũng cảm tạ bọn họ, nói rất nhiều là vạn bất đắc dĩ nên mới làm như thế.
Ở trong mắt của Điền Mật Nhi, nói vậy chỉ là lấy cớ mà thôi cũng không thể phủ nhận trong bụng rằng làm như vậy chính là sự lựa chọn tốt nhất cho thằng bé.
"Còn đưa thằng bé cho cô ta? Người mẹ như vậy mà nó cũng muốn! Chị dâu à, chị và đội trưởng quá tốt bụng rồi, vất vả khổ sở nhận nuôi thằng bé mà đến cuối cùng lại trả về cho mẹ của nó, cô ta cũng không biết xấu hổ sao?."Vương Văn Tĩnh tựa như mình là người trong cuộc vậy tức tối tuôn ra một tràng.
"Nói gì thế, đội trưởng và chị dâu làm vậy là vì lão Ngụy, vì đứa bé, đừng động tới người ta, Trâu Tổng là mẹ ruột của thằng bé, bây giờ nếu có ngăn cản thì về sau lớn lên nó cũng sẽ tự mình đi tìm thôi." Dương Dực vốn cũng muốn thu dưỡng Ngụy Tỳ, nó là con của đồng đội vào sinh ra tử, cùng lăn lộn trên một chiến hào, chẳng khác gì anh em ruột thịt. Nhưng cũng nghĩ mẹ của thằng bé, trong lúc chồng chết nhất thời không có người thân ở bên cạnh nên mới luống cuống, mới không biết làm sao. Đợi sau này bình tĩnh, cuộc sống ổn định, cũng đã nuôi lớn như vậy, hoài thai mười tháng khổ cực mới sinh ra, sao có thể không tìm con về được. Nếu mà đứa bé còn nhỏ không nhớ gì thì còn tạm được, có khi mẹ ruột tìm đến cũng không nhất định đi theo. Nhưng Ngụy Tỳ cũng bảy tám tuổi rồi, cái gì cũng đều hiểu rồi, có muốn lừa gạt cũng không được.
Cho nên lúc Vương Văn Tĩnh nói với anh ta muốn nhận nuôi thằng bé, anh ta vì suy tính như vậy nên mới do dự, mới vừa rồi nghe nói chị dâu mang thai, anh ta lại có ý tưởng này, nhưng thằng bé nếu cuối cùng cũng trở về với mẹ ruột vậy thì cũng không thích hợp với hoàn cảnh của nhà anh ta. Nhà anh ta không giống với nhà của đội trưởng sẽ có con của mình, anh ta cần một đứa bé có thể kế thừa họ Dương của mình.
Nếu là chỉ nhờ nuôi tạm thời, thì chỉ có chị dâu thích hợp nhất, con người hiền hòa, đối nhân xử thế cũng rất chân thành. Không giống như Vương Văn Tĩnh, vợ của mình như thế nào chỉ có bản thân mình biết rõ nhất, tính tình thay đổi thất thường, nuôi đứa bé cũng không phải là nuôi mèo, nuôi chó, cuối cùng lại làm trễ nải thằng bé ra, như thế thì làm sao còn mặt mũi nhìn chiến hữu của mình chứ .
"Lão Ngụy chỉ để lại một mầm mống, tôi phải chăm sóc thay cho cậu ta, coi như sau này có quay về với mẹ của nó, thì nó cũng là đứa bé của đại đội chúng ta." Tầm nhìn của đàn ông lúc nào cũng cao hơn, sâu sắc hơn..
Đúng vậy, Dương Dực cũng phụ họa theo, nhớ tới quá khứ nhiệt huyết chục năm qua, những tâm tư nhỏ này thật sự không đáng giá nhắc tới.
Lại tiếp tục ăn cơm.
Lát sau Triệu Phương Nghị lấy lý do vệ sinh nhưng thật ra là muốn đi tính tiền. Dương Dực cùng anh quen biết đã lâu, lại làm lính trinh sát nhiều năm như vậy, làm sao mà không hiểu chút chuyện này. Liền gọi nhân viên phục vụ đến, nhất định phải để cho mình tính tiền. Không có biện pháp, đành phải để cho cậu ta thanh toán, hôm sau mời lại một bữa là được.
Sau khi ăn xong bốn người cùng đi ra cửa, lúc xuống lầu Triệu Phương Nghị dắt tay của Điền Mật Nhi, Điền Mật Nhi cũng im lặng, cô cũng không cần đại nhân dắt tay xuống lầu như vậy. Hơn nữa một mình anh uống rượu cứ quản tốt bản thân mình làđược rồi.
Triệu Phương Nghị nhíu mày, liếc cô một cái. Ý là tuy uống rượu nhưng so với em còn vững chãi hơn nhiều, đi đường bằng cũng té lộn đầu rồi, hiện tại đang ở trong thời kỳ đặc biệt, còn không chú ý một chút.
Hai người đàn ông uống cũng hơi nhiều, trước khi đi còn muốn đến nhà vệ sinh một chút, Điền Mật Nhi và Vương Văn Tĩnh đi ra bãi đậu xe trước.
Vương Văn Tĩnh cười nhạt, mang một ít hâm mộ nói: "Chị dâu và đại đội trưởng tình cảm thật là trước sau như một, vẫn tốt như vậy.”
Điền Mật Nhi cười ngọt ngào, từ trong đáy lòng, không thể không nói cảm tình của hai người bọn họ ngày càng tăng thêm chứ không hề nhạt đi theo thời gian, nhưng cũng không muốn khoe khoang, liền nói: "Sống qua ngày thôi, nhìn nhau mà sống, nhân nhượng lẫn nhau là được rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]