Giản Dung chính là như thế, có vài điều anh sẽ không nói ra miệng, nhưng nhất định sẽ dùng hành động để làm, chất phác sao? Đúng như chính anh nói, Giản Dung không phải cọc gỗ, cọc gỗ không có lòng, nhưng Giản Dung có. 
Kéo theo va li hành lý, Ôn Uyển khoác tay Giản Dung, hai người vào sân bay, đổi vé lên máy bay, lên máy bay, ở trên máy bay Ôn Uyển nhìn xuyên qua tầng mây xem bầu trời bên ngoài, trong màu xanh thẳm trong suốt, đám mây thật sự có thể như kẹo đường mềm mại. 
Ôn Uyển yên lặng tựa vào bả vai Giản Dung, lần về nhà này là chờ mong, nhưng cũng là hồi hộp, bởi vì yêu Giản Dung kèm theo quá nhiều dối trá, cho tới khi về nhà, cũng không biết đồng nhất lời nói dối với hạnh phúc như thế nào. 
Ba từng nói, người nhất định không thể làm chuyện sai lầm, đợi đến lúc lộ ra chân tướng, mình đều không có cách nào gánh nổi, điểm này, giờ phút này Ôn Uyển mới hiểu được. 
Giản Dung nắm tay Ôn Uyển, cảm thấy cô nhóc này đang căng thẳng, cúi đầu nhìn Ôn Uyển: “Sao vậy?” Đối với cô nhóc này mà nói, về nhà không phải là chuyện nên cao hứng sao? Sao lại có thể nổi lên sợ hãi? 
“Giản Dung, nếu như ba mẹ nói lời khó nghe, anh có tức giận không?” Ôn Uyển ngẩng đầu lên nhìn Giản Dung, tính ba ngay thẳng, có cái gì cũng sẽ nói, cô rất sợ, thật khó khăn mới có thể ở chung một chỗ với Giản Dung, người nhà lại nói gì đó, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-linh-cung-vo/2439450/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.