Nghe được tiếng gọi, tiểu Thiên đang vùi đầu trong ngực Ôn Uyển quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng ở cửa phòng mình, nụ cười trên mặt ấm áp như gió xuân, đó là nụ cười chỉ thuộc về mẹ. 
“Mẹ.” Tiểu Thiên cúi đầu hô một tiếng, giống như tính tình chính ủy, lời tiểu Thiên nói luôn mềm mỏng, giống như Ôn Uyển thường nói với Giản Dung, khi thằng nhóc này trưởng thành, nhất định là người đàn ông ôn văn như ngọc *. 
(*) ôn văn như ngọc: giống ôn nhuận như ngọc, ấm áp êm ái như ngọc. 
Tiểu Cẩn nhìn tiểu Thiên, ngồi xổm xuống, tiểu Thiên chạy mấy bước tới, ôm cổ tiểu Cẩn, cậu nhóc vùi đầu vào trong ngực tiểu Cẩn, cúi đầu khóc: “Mẹ, ba đón mẹ về sao? Tại sao mẹ không cần tiểu Thiên, mẹ không được đi, có được không?” 
Đứa bé không giống như người lớn, người lớn không thể giải thích được thì từ bỏ, nhưng luôn nhớ trong lòng, lần đầu tiên bị vứt bỏ, tuy nói sẽ tha thứ, nhưng tuyệt đối không để cho mình bị vứt bỏ lần nữa. 
Mà đứa bé lại luôn ngây thơ, bé chỉ lệ thuộc vào, cho dù vứt bỏ vẫn nhớ, một khi đạt được lần nữa sẽ đối xử như châu báu, giờ phút này tiểu Thiên ôm tiểu Cẩn, ôm cực kỳ nhanh, chỉ sợ tiểu Cẩn sẽ lại rời đi giống ngày đó. 
“Ngoan, mẹ không đi, sao mẹ lại không cần tiểu Thiên chứ, mẹ…” Tiểu Cẩn khàn giọng, “Mẹ chỉ sang nhà bà ngoại, cho dù xảy ra chuyện gì, mẹ đều yêu tiểu Thiên, sẽ không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-linh-cung-vo/2439442/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.