Đoàn trưởng Triệu ôm vợ mình, trên mặt ngăm đen nở nụ cười rực rỡ, có lúc cô ấy tùy hứng, nhưng cũng bởi vì yêu mình mà từ từ thay đổi, đây chính là cuộc sống, sau va chạm, có thể vượt qua càng tốt, mới là mưu cầu đời này. 
Trong cuộc sống, sinh lão bệnh tử đều khó có thể dự đoán, mà trong một gia đình quan trọng hơn nhiều chính là biết đủ cùng vui vẻ, một người phụ nữ thỏa mãn cùng một người đàn ông có trách nhiệm, cuộc sống sẽ hạnh phúc. 
Bên trong không có âm thanh gì, Giản Dung đứng ở cửa, chân run lẩy bẩy, quay đầu nhìn Ôn Uyển, hạ thấp giọng nói với vợ: “Không khoa học? Lại có thể không gây gổ, bình thường dưới tình huống này, chị dâu cũng nên để đoàn trưởng quỳ đến sáng mai.” 
Vẻ mặt Ôn Uyển thất bại, Giản Dung hết tố cáo còn lôi kéo cô tới đây nghe lén, thật sự không biết trước kia đoàn trưởng đắc tội anh như thế nào? Vốn cho rằng không phải người như vậy, thế này nhất định là oán hận với đoàn trưởng đã chất chứa lâu rồi. 
“Mình đi thôi, thật là mất mặt, về nhà đi?” Ôn Uyển làm như kẻ trộm, đưa tay kéo áo Giản Dung, Giản Dung bình tĩnh gật gật đầu, ngược lại kéo Ôn Uyển về nhà, đoàn trưởng lại có thể không bị phạt, sáng mai anh còn bị phạt, chuyện như vậy thật không có lời. 
Lần này lại không chiếm được tiện nghi, trước đây khi anh cùng Ôn Uyển lĩnh giấy, đoàn trưởng đã nói hôn nhân của anh khó khăn, không có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-linh-cung-vo/2439423/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.