“Nắm tay cả đời, bên nhau đến già?” Giản Dung thì thào lặp lại, hít sâu một hơi, đưa tay sờ đầu Ôn Uyển: “Được rồi, chúng ta trở về thôi, không còn sớm.” 
Giản Dung kéo Ôn Uyển nhanh chóng lên đường, sau lưng truyền tới giọng nói nhàn nhạt của Ôn Uyển: “Em chỉ muốn ở bên anh cả đời, em sẽ chờ anh tiếp nhận em mỗi ngày.” 
Ngay từ đầu đến giờ, Ôn Uyển vẫn tỏ ra tính trẻ con, đột nhiên nói một câu như vậy khiến cho Giản Dung dừng một chút, nhưng chỉ có vài giây, không quay đầu lại, kéo Ôn Uyển tiếp tục đi về. 
Cô nhóc ngốc này, sao lại cố chấp như vậy chứ? Giản Dung nắm tay Ôn Uyển, không khỏi xiết chặt thêm. 
Giống như lúc đến, leo núi xuống núi, hướng tới doanh trại quân đội, hơn hai giờ đường núi, Ôn Uyển gần như đã đến cực hạn, khó khăn trở về doanh trại đã là buổi tối, Giản Dung cũng không tiếp tục đi huấn luyện nữa mà dẫn Ôn Uyển trở về thẳng khu nhà. 
Trở về nhà, Ôn Uyển bước mấy bước đến ghế sa lon, cả người nằm trên ghế, nhiệm vụ lần này khiến cho cô tiêu hao không ít sinh lực, Giản Dung nhìn Ôn Uyển một chút, để hòm thuốc xuống: “Tiểu Uyển, anh đi tắm trước, sau đó đi nhà ăn lấy cơm, em nghỉ ngơi một lát trước đi.” 
Ôn Uyển “Ừhm” một tiếng, Giản Dung xoay người vào phòng tắm, vui vui vẻ vẻ tắm rửa, thay quần áo đi ra ngoài, Ôn Uyển nằm trên ghế sa lon lúc này mới mạnh mẽ bình thường trở lại, đứng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-linh-cung-vo/2439376/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.