Giữa tháng tám, ánh mặt trời nóng rát vào buổi trưa chiếu trên mặt đất, không buông tha bất kỳ xó xỉnh nào, ánh sáng rõ ràng, chỉ có thể là giữa trưa.
Trong đại viện to lớn không có bất kỳ ai, chỉ có tiếng ve trên cây đa trong viện, kêu không dứt, giống như muốn xé vỡ cổ họng.
“Tri, tri!” Cũng không rõ nó nói biết * cái gì, dù sao cũng khiến cho người ta thêm vài phần hanh khô vô vị, đứng bên cạnh cây đa là một người đàn ông mặc quân trang, đứng theo tư thế quân đội tiêu chuẩn ở đó, vẫn không nhúc nhích.
* Trong tiếng Hoa, ‘tri’ nghĩa là biết.
Nếu đứng ở cửa, thì cho là nhân viên cảnh vệ thường trực đứng gác, nhưng đứng bên cạnh cây đa, liền nghĩ đến là bị phạt quân tư (tư thế quân đội).
Vốn mặt người đàn ông dưới mũ quân đội có chút đen thui, giờ phút này bị phơi nắng mà đỏ ửng, mặc dù đen, nhưng góc cạnh khuôn mặt rất rõ ràng, ngũ quan phối hợp, rất đẹp mắt, điểm duy nhất không được hoàn mỹ chính là vết sẹo dài nửa tấc nơi khóe mắt
Nhưng nhìn người đàn ông này, lại thêm vài phần chính trực, phối hợp cùng quân trang màu ô-liu đứng chung một chỗ, cực kỳ hài hòa, mồ hôi trên trán rơi xuống, người đàn ông mím chặt môi, trên phù hiệu có hai vạch, đúng là trung tá tiêu chuẩn.
Đột nhiên, cửa sổ phòng bên cạnh mở ra, lộ ra một cái đầu, khuôn mặt dễ nhìn, không vui mừng lắm, nhìn về phía người đàn ông kêu lên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-linh-cung-vo/2439352/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.