Yêu một người, tại sao lại liên tục nhận lấy đau đớn? Bao nhiêu khổ đau cứ thế dồn dập kéo tới, khiến cho con người ta chẳng kịp trở tay. Yêu mà đau khổ, vậy tại sao lại không thể buông tay? Tình yêu đó, sớm đã ăn sâu vào trong máu thịt, không cách nào có thể xóa nhòa đi được nữa. Nó giống như một vết dao cứa thật sâu, bị người ta xát muối vào, đầy xót xa cùng đau đớn.
Nếu như tình yêu ấy chỉ là một giấc mơ, cô gái ấy sẽ chẳng phải chịu đựng sự tổn thương lớn đến như thế. Người ta đã từng có câu, kẻ đau khổ nhất chính là kẻ si tình, kẻ đáng thương nhất cũng là kẻ si tình. Ấy vậy mà, chẳng ai có thể ngăn cản được một khúc tình si.
Gieo rắc chốn nhân gian tình yêu, gặt hái trong tay quả đau đớn, nếm trải mùi vị mặn chát của cuộc đời, còn gì khổ sở hơn thế nữa? Người ấy nhẫn tâm bóp nát trái tim của ta, hủy hoại ta trong sự đau đớn tột cùng. Người ấy giết chết đi linh hồn của ta, bỏ mặc ta với nỗi cô đơn bủa vây tứ phía. Người như thế, ta liệu có thể tiếp tục yêu, tiếp tục thương hay không? Ta phải làm sao để có thể đưa ra lựa chọn thích hợp nhất?