Từ sau hôm đó, Trình Mộ Ngôn liền về nhà ăn cơm một lần nữa. Cô đôi khi thật sự bận, anh liền bảo cô đóng gói vào rồi đưa đến viện khoa học. Số lần đi nhiều, mọi người đều quen biết cô, nhìn thấy cô thì nói với phòng thí nghiệm: “Trình Mộ Ngôn, bạn gái cậu.” Cuối cùng gọi đến mức mọi người trông cửa đều bắt đầu sốt ruột vì cô: “Ở cùng nhau à? Đã lãnh chứng chưa? Đi lãnh chứng đi!”
Lãnh chứng cái gì chứ, Trình Mộ Ngôn không giải thích, Đường Tiểu Mẫn cũng hết đường chối cãi.
Thời gian cực nhanh, giây lát đã đến mùa đông. Đường Tiểu Mẫn đưa cơm đến sớm chút, người trong phòng của bọn họ còn đang thảo luận vấn đề. Thấy cô đến, sôi nổi gọi “Em dâu”. Cô quẫn đến mức không còn biện pháp gì, nhìn Trình Mộ Ngôn chằm chằm cầu cứu, đối phương lại làm như không nhìn thấy.
“Tôi nghĩ vẫn là đi Châu Úc đi, mùa hè bên kia cảnh sắc vô cùng đẹp. Em dâu, em thấy thế nào?” Đường Tiểu Mẫn chỉ yên lặng mở hộp giữ ấm ra, nghe thấy đồng nghiệp của anh nói một câu như vậy, cái nắp suýt chút nữa thì rơi xuống đất, được Trình Mộ Ngôn nhanh tay nhanh mắt mà đón được, lại đặt bên cạnh tay cô. Lúc đó ngón tay anh cọ qua mu bàn tay của cô, không biết làm sao lại giật một chút. Đường Tiểu Mẫn cúi đầu rút tay về, khoé miệng anh lại hơi giơ lên.
“Được rồi, chúng ta nhanh chóng đi ăn chút cơm chó đi, đừng đứng chỗ này làm bóng đèn.” Đồng nghiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-vi-ngot-ngay-he-ay/2900758/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.