(31)
Vì không dám để người ngoài cửa nghe thấy tiếng động khả nghi nào bên trong nên tôi không dám cử động, sợ nhỡ may bị bắt gắp đúng lúc vừa ra khỏi giường thì sao?
Chỉ có thể giả chết tiếp tục nằm trên giường, lén mở một khe hở nhỏ để lấy đường cho không khí vào dễ hô hấp.
Không biết qua bao lâu, đến khi mặt tôi bỏ bừng thì chăn trên đầu bỗng được người khác kéo ra.
Không khí được thông thoáng khiến tôi cực kỳ dễ chịu, tôi hít lấy hít để liên tục, giơ tay quạt quạt để giảm nhiệt trên mặt.
Kiều Diệc Thần nhíu mày: “Cô là đồ ngốc à? Vẫn còn chốn trong chăn, không sợ thiếu oxi thở không được?”
Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh, nếu không phải anh mở cửa phòng ngủ thênh thang thì tôi cần phải chốn trong chăn đến động cũng không dám động ư?!
Nghe thấy bên ngoài không còn tiếng, tôi hỏi: “Chị Lỵ đi rồi sao?”
Kiều Diệc Thần gật đầu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhanh nhẹn xoay người nhảy xuống giường.
Kiều Diệc Thần túm giữ cổ tay tôi: “Đi đâu?
“Đi làm đó, sắp tám giờ rồi, nếu không đi sẽ không kịp nữa!”
Bây giờ đang là 7 rưỡi, tôi còn không quen thuộc địa hình xung quanh khu nhà này, còn không biết phải tìm bến bắt xe thế nào và mất bao lâu nữa.
Mới đi làm tôi không muốn để lại ấn tượng không tốt cho các đồng nghiệp.
Kiều Diệc Thần nhăn mặt: “Không ăn sáng đã đi làm?”
Nói xong, anh nhét tôi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-trang-tren-bau-troi/3509667/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.