(15)
Sáu năm sau, hình như mỗi lần tôi gặp lại Kiều Diệc Thần, tôi đều ở trong trạng thái khốn khổ và ngượng ngùng.
Lần đầu tiên, kéo xe đẩy bán khoai lang dưới thời tiết nắng nóng.
Lần thứ hai, đi xem mắt với người khác, bị sỉ nhục.
Lần này đây, càng quá đáng hơn, mẹ tôi kéo tôi đi thẳng đến chỗ anh làm để gây chuyện.
Người tôi cứng đờ, chìm trong sự xấu hổ nhục nhã không chỗ thoát, không thể thở nổi.
Thậm chí tôi hối hận, ngày hôm đó tại sao tôi lại không nỡ muốn hưởng chút khí lạnh điều hòa bên ngoài của công ty người ta, mặt dày ngồi xổm xuống chỗ đó bán khoai lang?
Sớm biết gặp lại sẽ nảy sinh mọi chuyện dẫn đến tình cảnh quá nỗi khó xử như hôm nay, tôi thà rằng ngày đó không gặp lại Kiều Diệc Thần!
Bên cạnh có người đến gần, mùi hương giống mùi cây cỏ lởn vởn bao quanh, tiếng người đàn ông trong trẻo dễ nghe: “Có chuyện gì vậy?”
Là Kiều Diệc Thần.
Anh nhíu màu, nhìn vết thương trên mặt tôi rồi nhìn thoáng qua mẹ tôi.
“Giám đốc Kiều, anh đến rồi, bác này nói muốn tìm anh, còn nói….cái gì mà anh đã phụ lòng con gái bác.”
Trong giọng nói của chị gái lễ tân rõ ràng, còn kèm theo cảm giác không còn gì để nói: “Chắc là đang gây chuyện, chuyện này để tôi gọi bảo vệ đến đuổi hai người họ ra ngoài.”
“Cô bé này nói chuyện sao thế nhỉ? Đây là con rể tôi, đuổi cái gì mà đuổi, mồm miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-trang-tren-bau-troi/3509651/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.