Chương trước
Chương sau
(16)

Tôi không biết hôm đó mình đã đi ra công ty anh bằng cách nào, chỉ biết là dọc đường đi dùng sức khóc.

Một người đanh đá ngang ngược như mẹ tôi còn bị dọa sợ, không tiếp tục ở lại để càng thêm mất mặt, chỉ biết đi theo tôi.

Vừa đi vừa trách mắng: “Khóc cái gì mà khóc, vô dụng như thế để oan ức như vậy, vừa rồi sao không nói chuyện làm rõ quan hệ với người họ Kiều kia đi? Không phải con là người rất có năng lực sao, không phải rất thích tỏ vẻ sao, con….”

Bà càng nói càng to, thể hiện mọi sự không hài lòng với việc đánh mất người rể hiền.

Cuối cùng tôi không chịu được, sắp sụp đổ đến nơi: “Mẹ, me đã nói đủ chưa? Kết quả thành ra như này, mẹ vừa lòng chưa? Mẹ không nên chạy đến công ty của người ta gây chuyện, nếu không phải mẹ cố tình làm to chuyện, mọi chuyện sẽ không biến thành như bây giờ!”

“Mẹ có biết không, con….”

Mẹ biết không, rõ ràng con có thể ra vẻ hãnh diện rời khỏi thế giới của Kiều Diệc Thần.

Tôi không biết gì hết, không biết anh quen bạn gái lúc còn học đại học, không biết anh sắp sửa đính hôn.

Cái gì cũng không biết, cũng sẽ không phải nhận nhiều sự đau lòng và chua xót đến vậy.

Mà hiện tại, với tình yêu luôn phải dè dặt cẩn thận khiến tôi thấy mình không khác gì một vở hài kịch.

Anh sắp đính hôn còn đến trêu chọc tôi.

Tôi không dám cũng không muốn nghĩ, sau sáu năm gặp lại, có phải anh muốn trả thù không.

Anh hận tôi, hận tôi sáu năm trước đã lừa anh.

Tôi ngồi xổm trên mặt đất khóc đến tuyệt vọng.

(17)

Đêm nay, tôi mơ một giấc mơ.

Trong mơ, ánh mặt trời nắng gắt trên cao, tôi bắt xe buýt đến địa điểm tham gia thi đại học với đầy hoài bão và ý chí.

Trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả, tôi với Thanh Hoa, là bắt buộc phải vào.

Giống như tôi với Kiều Diệc Thần, tôi chắc chắn chúng tôi sẽ ở bên nhau.

Nhưng ông trời thích chơi tôi.

Trong lúc trước khi tôi chuẩn bị đến trường thi, dì hàng xóm với sắc mặt hốt hoảng tìm thấy tôi, giọng điệu không khống chế được: “Tri Ý, không hay rồi, ba cháu bị tai nạn xe đang ở bệnh viện, tình hình rất nguy cấp!”

Giờ phút đó, đầu tôi ong ong, không biết mình đã đi theo dì hàng xóm đến bệnh viện như thế nào.

Chỉ nhìn thấy ở ngoài phòng cấp cứu, mẹ tôi ngồi trên dãy ghế dài lạnh băng khóc đau xé ruột gan, đèn phòng cấp cứu đang sáng, sáng đến chói mắt.

Ba tôi bị tai nạn, con đường đó không có đèn xanh đèn đỏ, ông đã cẩn thận chú ý dòng xe cộ đang qua lại, nhưng vẫn bị chiếc ô tô do một ông lão đột nhiên bị xuất huyết não trong lúc lái xe đâm trúng.

Người gây tai nạn không thắt dây an toàn chết ngay tại hiện trường.

Trên người ba tôi đầy vết thương, hai chân bị đâm chèn qua bị đứt và dập nát, nhưng vẫn còn chút sự sống yếu ớt cuối cùng, được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Bọn họ nói, ba tôi còn giữ hơi thở cuối cùng vì có lời muốn nói với hai mẹ con tôi.

Nhưng cuối cùng, tôi và mẹ ở trong bệnh viện suốt năm ngày, ông chưa từng một lần mở mắt để nói gì với chúng tôi.

Tối hôm ba tôi mất, tiếng sấm sét vang dội, giống như tiếng khóc của tôi và mẹ, đau đớn tuyệt vọng.

Đêm hôm đó, tôi giống một người điên, chạy ra ngoài bệnh viện, từ chối chấp nhận sự thật việc ba tôi đã rời khỏi chúng tôi mà đi.

Cả người tôi nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trường học đầy tiếng cười và ký ức đẹp trước đây, thấy người thiếu niên đang đứng đợi trong mưa.

Lúc này tôi mới đột nhiên nhớ ra mình có hẹn với Kiều Diệc Thần.

Tôi mở miệng muốn gọi anh nhưng lúc này lại có một chiếc xe đỗ bên cạnh người anh.

Một người phụ nữ rất đẹp xuống xe, yêu thương ôm lấy anh, khóc nói: “Đừng đợi nữa A Thần, về với mẹ nhé, cô gái kia sẽ không đến đây.”

Trong tiếng mưa to, tôi nghe thấy tiếng của anh: “Mẹ, Thẩm Tri Ý là một kẻ lừa đảo, con ghét cô ấy.”

Sau đó, tôi nhìn thấy anh bước lên chiếc xe sang trọng, biến mất trong tầm mắt tôi.

Một đêm đó, tôi mất đi người ba yêu thương tôi nhất, và người con trai tôi yêu nhất.

(18)

Tất cả cảnh trong mơ và ảo tưởng biến mất, người đang sống trong thế giới hiện thực, còn phải tiếp tục cuộc sống.

Lúc tôi tỉnh lại, khuôn mặt mẹ tôi tiều tụy ngồi bên giường tôi.



Thấy tôi tỉnh lại, bà muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói được lời nào, đứng dậy lấy cho tôi một bát cháo khoai lang.

Tôi mím môi, giơ tay nhận.

Cháo vẫn còn rất ấm, chắc luôn được giữ nhiệt, chờ sau khi tôi dậy là có thể ăn được ngay.

Trong lòng xao động, rất nhiều cảm xúc phức tạp xuất hiện.

Trong phòng vang lên những tiếng động hỗn độn, là mẹ yên tâm sau khi thấy tôi không sao nên muốn đẩy xe khoai lang, chuẩn bị ra ngoài tiếp tục bán.

Trước khi bóng dáng mẹ sắp biến mất, tôi nghẹn ngào lên tiếng: “Mẹ, con xin lỗi, hôm qua con nói mấy lời quá nặng, mẹ đừng để trong lòng.”

Những năm gần đây tuy mẹ tôi luôn cực đoan, thường xuyên răn dạy cay nghiệt với tôi nhưng cũng là người chăm sóc khi tôi bị bệnh, là người thân duy nhất ở bên cạnh tôi.

Mà hôm qua, những lời đó của tôi đã khiến mẹ đau lòng đúng không.

Mẹ tôi dừng bước chân, bà không xoay người lại: “Mẹ biết, con ghét mẹ, chỉ thấy những năm gần đây mẹ đang ép con nhiều điều. Nhưng Tri Ý à, với điều kiện như chúng ta, mẹ thầm nghĩ con mau chóng tìm được người nào đó rồi ra ngoài sống, cũng tốt hơn là lãng phí thanh xuân ở đây.”

Nói xong câu đó, bà ra sức đẩy chiếc xe bán khoai nặng nề rời khỏi nhà.

Vành mắt tôi ửng đỏ, siết chặt bàn tay đang cầm cháo nóng, như đang nắm chặt lấy sự ấm áp gần tôi nhất trên đời này.

Tôi chỉ còn có mẹ.

(19)

Sau khi ba tôi mất, trong nhà phải gánh thêm khoản nợ tiền thuốc men.

Những năm gần đây, tôi và mẹ tôi đều cố gắng trả nợ, đúng là tôi không có nhiều thời gian đến vậy, không thể khóc lóc mãi ưu thương buồn cho tình yêu đã mất của chính mình.

Cũng không có tư cách đó.

Mẹ tôi quay lại công việc bán khoai lang, tôi đang cố gắng gửi bản thảo đi xin việc.

Coi tất cả mọi thức quay lại về trước thời điểm gặp lại Kiều Diệc Thần, cố gắng sinh hoạt bình thường trở lại.

Hôm nay có tin tốt, có một công ty nhìn trúng những mẫu thiết kế trang phục của tôi, đối phương hy vọng có thể mời tôi đến công ty họ làm, thậm chí là miễn không cần phải phỏng vấn.

Làm nhà thiết kế thời trang luôn là giấc mơ của tôi, khi tôi nhìn thấy thư mời trong hòm thư điện tử, việc đầu tiên là đưa cho mẹ xem, có một chút vui mừng kèm theo sự kích động.

Mẹ tôi luôn nghĩ mấy bản vẽ thiết kế của tôi vô dụng, lúc nhìn thấy thư mời đó còn vui mừng hơn cả tôi.

“Bao nhiêu tiền một tháng, sao không viết luôn ở trên đó.”

Có thể do tâm trạng hôm nay không giống mọi khi, tôi không nghĩ khi mẹ tôi hỏi câu đó như đang lo sợ gặp phải lừa đảo, bà chỉ đang muốn tôi nhận được nhiều đãi ngộ hơn.

“Mẹ, đây là công ty lớn, tiền lương với phúc lợi chắc sẽ không quá thấp, đợi con đến công ty nói chuyện xong sẽ nói lại với mẹ!”

Cứ như vậy, ngày hôm sau, tôi tìm một bộ quần áo trông giống dáng vẻ quần áo đi làm đến công ty trình diện.

Quản lý nhân sự hiền lạnh, kiên nhẫn nói với tôi về tiền lương và những phúc lợi sẽ nhận được.

Đúng là điều kiện rất tốt, cuối cùng hai bên thoải mái ký hợp đồng, xem như tôi đã chính thức gia nhập công ty.

Trước khi về chỗ làm việc, bỗng nhiên quản lý cười nói với tôi: “Theo lý thuyết người có bằng cấp như cô sẽ không có khả năng được vào công ty lớn của chúng ta làm việc. Có điều cô rất may mắn, tổng giám đốc của chúng ta rất thích phong cách thiết kế của cô.”

Hóa ra là gặp được quý nhân.

Lần sau nữa, tôi đã được mời đến văn phòng tổng giám đốc.

(20)

Tổng giám đốc là một cô gái rất trẻ tuổi và xinh đẹp, trên người mặc bộ áo vest được cắt may khéo léo, trong sự giỏi giang không mất đi sự nữ tình quyến rũ, để kiểu tóc xoăn lọn to.

Cả người toát ra dáng vẻ người phụ nữ thành đạt hiện đại mà rất nhiều người thích.

Khi cô ấy nhìn thấy tôi, cười thoải mái: “Cô là người đã gửi bản thảo cho công ty, Thẩm Tri Ý?”

Dù là ai đi nữa cũng sẽ có cảm tình rất tốt với các cô gái có dáng vẻ như này, tôi cũng không ngoại lệ, vội vàng thể hiện sự biết ơn của mình: “Xin chào tổng giám đốc, tôi tên là Thẩm Tri Ý, quản lý nhân sự đã nói với tôi cô là người cho tôi cơ hội được làm việc ở đây.”

“Thôi, đừng gọi như thế, chị đã xem qua sơ yếu lý lịch của em, chị chỉ hơn em có một tuổi, em gọi chị như thế, chị cứ cảm thấy mình đã già lắm rồi. Tôi tên là Dương Lỵ, em có thể gọi chị Lỵ là được.”

Cô ấy cười thành tiếng, có vẻ như cô ấy thấy tôi khá hợp với mình, gọi tôi đến ngồi xuống ghế nói chuyện.

“Là thế này, Tri Ý, chị từng xem các bản thiết kế của em, rất thích cách thiết kế và cảm hứng của em cho nên nhận em vào làm là có suy nghĩ riêng.”

Đột nhiên, cô ấy hơi ngại ngùng nhìn tôi cười, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng vẫn mang dáng vẻ người phụ nữ mạnh mẽ.

Tôi ngẩn ra, nhìn cô ấy mang chút dáng vẻ như những cô gái nhỏ, trong lòng hiểu được chút ít.

Trong mấy bản thảo thiết kế của tôi, phần lớn lấy ý tưởng là váy cưới.

Khi còn trẻ, lúc nào cũng ảo tưởng mình sẽ phải lấy Kiều Diệc Thần, sau đó bắt đầu tự thiết kế tưởng tượng ra đủ các kiểu dáng mẫu váy cưới xinh đẹp mơ mộng khác nhau, chờ mong có một ngày được mặc chúng.



Bây giờ, ảo tưởng này biến thành mơ mộng hão huyền, tuyệt đối không thể.

Nhưng có thể được người khác thưởng thức, có thể để các cô dâu khác mặc váy cưới do chính mình thiết kế cũng là một chuyện rất tuyệt vời.

Quả nhiên Dương Lỵ nói tiếp: “Tri Ý, tháng sau chị sẽ đính hôn, thật ra công ty của chúng ta đã thiết kế được mấy bộ lễ phục đính hôn nhưng chị không hài lòng.”

“Cho nên chi hy vọng, với tài năng của em trong vòng một tháng thiết kế được cho chị một bộ váy đính hôn khiến chị vừa lòng được không?”

Qủa thực thời gian có hơi gấp gáp.

Nhưng đây là công việc quan trọng đầu tiên sau khi tôi vào làm việc, đương nhiên tôi sẽ cố gắng hết sức mình, trịnh trọng gật đầu: “Chị yên tâm, chị Lỵ, nhất định em sẽ cố gắng!”

Dương Lỵ rất hài lòng nhưng vẫn nói thêm: “Không cần phải tạo áp lực lớn đến vậy, cứ thoải mái đi, chị tin vào khả năng thiết kế của em.”

Làm thiết kế, chuyện đầu tiên là phải nói chuyện khơi gợi mọi thứ từ khách hàng, hiểu được thứ đối phương thích, đối phương muốn mới có thể làm ra một thiết kế khiến họ ưng ý.

Cho nên quyết định chuyện này xong, tôi cần thời gian hỏi về sự yêu thích của chị Dương Lỵ, như thế mới chuẩn bị tốt trước khi bắt tay vào làm.

Đột nhiên Dương Lỵ giơ tay nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, cười nói: “Như vậy đi Tri Ý, một lúc nữa chồng chưa cưới của chị đến đón chị đi ăn tối, em cũng đi cùng bọn chị đi, chúng ta sẽ nói chuyện trong lúc ăn.”

Chồng chưa cưới của cô ấy muốn đón cô ấy đi ăn bữa tối dưới ánh nến, tôi đi theo giống cái gì chứ.

Nhưng Dương Lỵ nhiệt tình mời, không cho tôi từ chối.

Sau đó cô ấy về phòng nghỉ của mình thay một bộ quần áo mặc hằng ngày đi ra.

Không còn mặc bộ đồ làm việc nghiêm túc trên người, giờ cô ấy đang mặc một chiếc váy nhẹ, lúc này mới có dáng vẻ duyên dáng của cô gái đúng với số tuổi, trước đó là khí chất giỏi giang.

Tôi nghĩ, chắc hẳn Dương Lỵ rất yêu chồng chưa cưới của mình, trước lúc đến hẹn còn cố ý thay đổi khí chất người phụ nữ mạnh mẽ trên người.

Từ tận đáy lòng tôi âm thầm chúc phúc cho cô ấy, càng hạ quyết tâm lớn hơn sẽ vì cô ấy mà thiết kế ra được bộ váy cưới hợp ý cô ấy nhất.

Nhưng trăm ngàn lần không ngờ tới, chồng chưa cưới trong lời cô ấy lại là Kiều Diệc Thần.

(21)

Thế giới này nhỏ đến mức nào?

Nhỏ đến mức nào mà lại có thể khéo đến như vậy, không ngờ tôi mới vào làm công ty của vợ chưa cưới Kiều Diệc Thần.

Họ Dương, tháng sau đính hôn……

Hai điểm mấu chốt đó, tôi chưa từng liên kết chúng với nhau, để rồi tạo thành tình huống xấu hổ như bây giờ.

Khoảnh khắc người đàn ông cao lớn bước vào xuất hiện trong văn phòng tổng giám đốc, tôi cảm giác không khí bốn phía xung quanh như loãng ra, hít thở khó khăn.

Anh cũng phát hiện ra tôi đầu tiên, hơi nhíu lông mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, như nhìn một người xa lạ.

Mà tôi cúi đầu che đi khuôn mặt tái nhợt, chua xót và xấu hổ, hận không thể chui xuống đất trốn đi ngay lập tức.

“Diệc Thần, sao anh lại lên đây, không phải đã nói để em xuống ngay bây giờ sao?”

Chỉ sợ ngay lúc này người có cảm xúc bình thường nhất là Dương Lỵ.

Cô ấy không để ý đến chút gợn sóng phức tạp giữa tôi và Kiều Diệc Thần, vui mừng chạy vội đến bên kia, thân thiết kéo tay anh.

Thấy ánh mắt Kiều Diệc Thần dừng trên người tôi, cô ấy cười giới thiệu: “Giới thiệu với anh, đây là nhân viên mới của công ty em, tên là Thẩm Tri Ý, em muốn cô ấy thiết kế váy đính hôn cho em, một lúc nữa cô ấy sẽ đi ăn cùng chúng ta.”

“Tri Ý, đây là chồng chưa cưới của tôi, Kiều Diệc Thần.”

Dương Lỵ tự nhiên giới thiệu chúng tôi làm quen với nhau, tôi lại cảm thấy cảnh tượng này kỳ dị xấu hổ, thế cho nên bỏ lỡ ánh mắt chợt lóe như muốn nói lại thôi của Kiều Diệc Thần.

Tôi khó khăn mở lời: “Xin chào…anh Kiều.”

Kiều Diệc Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, khẽ mím chặt môi, đột nhiên, anh vươn tay, lạnh lùng và xa cách: “Xin chào, cô Thẩm.”

Tôi hơi do dự, rồi vẫn đưa tay lên.

Nhưng giây tiếp theo, anh bỗng thu tay lại, tay tôi vẫn đang dơ lên, lúng túng cứng ngắc.

Dương Lỵ khá nhạy bén, nhìn thoáng qua Kiều Diệc Thần: “Sao hôm nay cứ thấy anh kỳ lạ chỗ nào ấy, gặp chuyện gì không vui à?”

Sắc mặt Kiều Diệc Thần thản nhiên: “Ừ, gặp phải một người rất đáng ghét.”

Anh vừa dứt lời, lòng tôi quặn thắt.

Cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của anh.

Dương Lỵ ngạc nhiên: “Ai vậy?”

Giọng người đàn ông lạnh nhạt: “Người không quan trọng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.