Lập Thành khó khăn nói từng chữ, ôm lấy cánh tay đang đau đến tê liệt của mình. Mồ hôi anh túa ra ngày càng nhiều. Bội Sam biết anh thật sự không ổn, lo lắng không thôi. Cô nhìn dáo dác xung quanh không biết phải làm sao. Điện thoại cô vừa rồi đã bị hỏng trong lúc ngã xuống, không thể gọi cho Tử Yên và Đông Quân. Cô chỉ còn cách hét lớn:
- Có ai không… cứu… làm ơn cứu chúng tôi!
Cô vừa hốt hoảng la lớn, vừa lo lắng nhìn anh. Miệng cứ luôn bảo anh ráng lên, bảo anh đừng sơ, cô sẽ gọi người đến cứu, nhưng chính cô mới là người lúng túng và sợ hãi. Nhìn dáng vẻ của cô lúc này, anh có chút vui, anh biết cô quan tâm anh, lo lắng cho anh.
- Đừng lo, anh không sao đâu! Em không cần hét lớn vậy! Đỡ anh ngồi dậy đi, chúng ta cùng tìm cách lên đó!
Anh trấn an cô, còn đổi cách xưng hô anh anh em em. Nếu là bình thường, Bội Sam sẽ mắng cho Lập Thành một trận, tội ăn nói nhăng cuội. Nhưng hiện tại, sự lo lắng đã lấn át tâm trí cô, cô không quản được nhiều vậy nữa, chỉ biết nghe theo anh, đỡ anh ngồi dậy.
Cả hai đang loay hoay thì nghe tiếng Tử Yên và Đông Quân gọi lớn. Bội Sam mừng rỡ hét lên:
- Anh Đông Quân, Tử Yên! Bọn em ở đây!
- Anh Quân, hai người họ ở dưới kia kìa!
Tử Yên và Đông Quân vừa rồi phát hiện cả nhóm đã lạc mất nhau, nên đi tìm. Giữa chừng lại nghe tiếng hét của Bội Sam. Cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-thanh-xuan-dep-de-nhat/243666/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.