Cả đêm hôm qua Tử Yên không ngủ được chút nào, cả người phờ phạc, lờ đờ. Ba mẹ cô thấy vậy lo lắng không thôi.
- Con gái à, học hành cũng chú ý đến sức khỏe nhé! Mẹ thấy con hơi xanh xao đấy!
- Đúng đấy con, ba không cần con phải nhất khối, nhất trường hay gì đâu, con mạnh khỏe là được. Đừng cố sức quá, sức khỏe là quan trọng nhất nhé con!
- Dạ ba mẹ đừng lo ạ. Chỉ là hôm qua con hơi khó ngủ nên sáng dậy mới mệt thế ạ!
Tử Yên vừa nói vừa cúi mặt ăn sáng, không dám ngước lên nhìn ba mẹ. Ba mẹ mà phát hiện con gái mình không phải vì học hành vất vả mà do tương tư mới ra thế này, không biết sẽ cho cô ăn mấy roi đây.
Ăn sáng xong, cô vội tạm biệt ba mẹ đi học. Trước khi ra khỏi cửa, cô hít một hơi thật sâu, lấy tinh thần. Nếu đã nghĩ thông, cô sẽ cho anh câu trả lời hôm nay. Cô nghĩ, trải qua khoảng thời gian yêu đương thanh xuân vườn trường này ắt hẳn là đẹp đẽ lắm. Nghĩ đến đây cô lại đỏ mặt. Đánh đánh mặt mình vài cái cho tỉnh táo, cô vội đạp xe đi học.
Càng gần đến chỗ hẹn, cô lại càng hồi hộp. Nhưng mà đến đầu đường rồi vẫn không nhìn thấy hình bóng quen thuộc. Mọi khi anh đều đứng đợi cô rất sớm, sao hôm nay không thấy anh. Cô vội lấy điện thoại gọi cho anh, nhưng bên kia đầu dây không ai nghe máy. Cô có linh tính không được tốt lắm, liền gọi cho Lạc Bội Sam. Rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-thanh-xuan-dep-de-nhat/243655/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.