Sáng hôm nay, Hạ Tử Yên dậy muộn, cô không kịp cả ăn sáng. Cô cuống quýt cả lên, chỉ kịp vớ lấy cái bánh sandwich mẹ làm để mang theo. Hôm nay là ngày đầu học kỳ của năm học cuối cấp, vậy mà cô lại dậy muộn, có chán không cơ chứ! Vội chào ba mẹ, sau đó cô phóng lên chiếc xe đạp điện, phi như bay đến trường. Chốc chốc cô lại đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi lại cuống cuồng nhắm thẳng hướng trường học mà chạy. Chiếc cổng trường hiện ra làm cô mừng rỡ, thở hắt ra một hơi. Cô nhanh chóng dẫn xe vào nhà xe, trước khi đi không quên với tay lấy chiếc bánh sandwich. Chẳng màng đến ánh nhìn của ai, cô bắt đầu đưa chiếc bánh lên miệng, chuẩn bị cắn một cái thật to. Ai ngờ, không chú ý, cô đụng phải một cậu bạn, làm rơi cái bánh xuống đất. Cô ngậm ngùi nhìn chiếc bánh chưa kịp ăn một miếng nào đã nằm chỏng chơ trên đất, đau lòng không thôi. Sáng nay cô phải chịu đói rồi, làm sao mà kịp đi mua thức ăn nữa. Hic thật xúi quẩy! - Cậu có sao không? – Chàng trai kia lo lắng hỏi. - Không sao, chỉ là cái bánh mì của tôi… tiếc thật… chưa kịp ăn một miếng… - Cô vừa nói vừa xoa xoa lên chiếc bụng rỗng của mình, ra vẻ tiếc nuối. - Xin lỗi, để tôi mua đền cho cậu cái bánh khác. - Không cần đâu, sắp trễ học rồi, cậu cũng lo vào lớp đi, tôi đi trước đây! Nói rồi, Hạ Tử Yên thất thểu bước vào lớp. Lục Đông Quân đứng nhìn theo cô khẽ cười, nhủ thầm “Tử Yên em vẫn đáng yêu như ngày đó!” rồi bước nhanh về phía căn – tin. Thấy Tử Yên vào đến lớp với gương mặt bí xị, Lạc Bội Sam – bạn thân của cô từ năm cấp hai đến giờ, nhìn thấy dáng vẻ kia của cô, không nhịn nổi mà lên tiếng hỏi. - Mày sao vậy? Đi học trễ, mà mặt mũi sao thế kia? - Hôm qua ngủ muộn, sáng nay còn chưa kịp ăn sáng. Đã vậy, lúc nãy còn đụng trúng người ta, làm rơi luôn cái bánh mì kẹp chưa kịp ăn miếng nào! – Tử Yên vừa nói vừa thở dài đi vào chỗ ngồi. - Đã bảo mỗi sáng tao đến đón mày đi học mà không chịu! Vậy thì khỏi lo trễ! - Thôi đi, tao không muốn làm phiền mày, với lại cũng chẳng thuận đường lắm. Trái với Tử Yên, có ba làm giáo sư đại học, mẹ ở nhà có một cái shop hoa tươi online, mặc dù cuộc sống không khó khăn, thiếu thốn gì, hay phải lo nghĩ chuyện ăn mặc gì, nhưng cũng không thể gọi là tiểu thư nhà giàu, Bội Sam thì chính hiệu là thiên kim tiểu thư. Ba mẹ cô đều là những người có chức có quyền. Ba là giám đốc công ty lớn, mẹ cũng là quản lý cấp cao tại một cửa hàng trang sức. Bội Sam đi đâu cũng có tài xế riêng đưa rước. Tuy vậy, cô vẫn rất giản dị và dễ gần, chứ không phải kiểu tiểu thư kiêu kỳ, chảnh chọe. Cô đòi đưa rước Tử Yên đi học, nhưng mà Tử Yên trước giờ không thích nhờ vả hay phiền hà ai, nên nhất quyết không đồng ý. Bội Sam lườm con bạn mình một cái. - Mày đúng là khó chiều. Cái tính sợ mắc nợ của mày làm tao thấy ghét ghê! - Hừ kệ tao đi! - À phải rồi, tao có chuyện này muốn kể với mày. Hôm nay, anh họ tao sẽ chuyển đến đây học chung với chúng ta đấy. - Anh họ mày sao? Còn năm cuối cấp này lại chuyển đến đây à? - Ừ gia đình anh ấy có việc, hiện tại anh ấy sống ở nhà tao đấy! - Ờ… - Tử Yên gục gặc đầu ra vẻ đã hiểu, trong lòng cũng chẳng nghĩ ngợi gì Tiếng trống vào học vang lên, các học sinh tập trung vào bài học. 12A là lớp có nhiều học sinh giỏi và chăm ngoan nhất trường Tinh Hoa. Thiệu Minh Huy – lớp trưởng, Tử Yên, Bội Sam đều luôn nằm trong top ba của lớp. Tuy vậy, cũng vẫn có một số thành phần khác biệt, thậm chí cá biệt. Cả lớp đang tập trung thì tiếng cô giáo chủ nhiệm - Đường Mỹ cất lên, cắt ngang bầu không khí yên tĩnh. - Các em tập trung! Hôm nay lớp chúng ta có bạn mới chuyển đến... Nào, em học sinh mới, vào đây đi! - Cô giáo nhìn về hướng của học sinh mới gọi. Lý do mà ngày đầu học kỳ nhưng cả lớp đều đã biết mặt nhau và cô chủ nhiệm, vì trước đó đã có ngày giao lưu đầu năm học mới rồi. Hơn nữa, tất cả học sinh lớp này đều được học chung với nhau từ năm lớp 10. Sau khi nghe chủ nhiệm Đường Mỹ thông báo. Cả lớp đều chăm chú nhìn xem bạn học mới là ai, là nam hay nữ, có đẹp trai, xinh gái không. Sự xuất hiện của Lục Đông Quân làm cho trái tim các thiếu nữ vỡ òa, còn các chàng trai thì đầy vẻ ganh tị. Ai ai cũng bàn tán xôn xao. Làm sao mà lại có thể có một người đẹp trai, nam tính, vóc dáng cao ráo, săn chắc như người mẫu thế này. Tử Yên mở căng mắt để nhìn cho thật kỹ, xem cô có nhận nhầm người không. Nhưng không, đó đúng là anh chàng lúc sáng mình đụng phải. Cô quay sang thì thầm với Bội Sam: - Này anh họ mày đấy à? - Ừ mày thấy anh ấy đẹp trai không? – Bội Sam vừa nói vừa nhướng mắt với Tử Yên. - Ừm… đẹp hay không không quan trọng lắm, quan trọng là sáng nay tao đã đụng phải anh mày đấy! - Vậy sao? Tính ra hai người có duyên quá rồi! – Bội Sam hào hứng. Thật ra Tử Yên đã gặp Đông Quân rồi nhưng vì anh luôn lạnh lùng và không hay xuất hiện trước mặt cô nên cô mới không nhớ ra. Lại thêm, Bội Sam cũng có nhiều anh chị em họ, nên cô không biết Bội Sam đang nói đến là ai. - Ừm… nhưng mà sáng nay anh mày không đi học cùng mày à? - Có, nhưng mà vào lớp rồi anh ấy bảo anh ấy có chút việc gì đó. - À… thì ra… vậy chắc anh họ mày cũng giàu như nhà mày nhỉ? - À… cũng… cũng không giàu gì đâu. Gia cảnh dì dượng tao cũng bình thường thôi, nói chung cũng… kiểu… à đúng rồi… ngang ngang như mày, không thiếu ăn thiếu mặc… - À… ra vậy… Bội Sam nói xong vội quay sang chỗ khác, né tránh ánh mắt của Tử Yên. Cô sợ Tử Yên tra hỏi một hồi cô sẽ làm lộ bí mật. Thật ra Đông Quân là một thiếu gia con nhà giàu, còn giàu và gia thế hơn Bội Sam. Ba mẹ anh đang điều hành tập đoàn gia đình, ba của Bội Sam cũng là làm giám đốc ở đây. Tập đoàn nhà Đông Quân vô cùng lớn mạnh, có cả những chi nhánh ở nước ngoài. Trên thương trường, không ai là không biết đến Lục thị, cũng chẳng ai dám dại dột động vào Lục thị. Đông Quân cũng đã 19 tuổi, anh thật ra là một thiên tài, 19 tuổi nhưng đã hoàn thành xong chương trình tiến sĩ ở nước ngoài. Trước khi về phụ điều hành tập đoàn gia đình, anh ấy muốn có một khoảng thời gian được làm theo ý mình, được sống lại những ngày tháng tuổi trẻ mà anh ấy đã bỏ lỡ. Và quan trọng nhất là vì… một người con gái. Cả lớp cứ ồn ào náo nhiệt, người này tíu tít nói với người kia. Thấy vậy, cô giáo bảo tất cả trật tự và nghe Đông Quân giới thiệu. - Chào mọi người, tôi là Lục Đông Quân. Cô giáo có vẻ cũng bất ngờ trước màn giới thiệu ngắn gọn súc tích này. Cô quay sang hỏi. - Hết… hết rồi à? - Vâng, còn cần nói gì nữa sao cô? – Lục Đông Quân vốn kiệm lời. - À… không, thôi vậy cũng được rồi. À còn chuyện này, Đông Quân thật ra lớn hơn các em hai tuổi, do bạn có việc phải tạm nghỉ học hai năm. Dù vậy, các em cũng nhớ hòa đồng và giúp đỡ bạn nhé. Còn chỗ ngồi… Cô giáo nhìn về hướng Tử Yên, quyết định để Đông Quân ngồi ngay sau lưng Tử Yên. Còn trịnh trọng giới thiệu tên cô với Đông Quân. - Đông Quân, em xuống hàng ghế thứ tư, chỗ còn trống phía sau lớp phó học tập Tử Yên nhé... Tử Yên! - Dạ, em đây cô! – Tư Yên lễ phép đứng dậy. - Em xem giúp đỡ cho Đông Quân nhé. Bạn mới, em nhớ hướng dẫn thêm. À còn nữa, có gì em dẫn bạn đi tham quan trường nhé! - Dạ vâng thưa cô! Tử Yên vô tư không nghĩ ngợi gì nhiều. Cô cũng nghĩ tất cả là do sự trùng hợp thôi. Chỉ có Đông Quân là nở nụ cười đầy toan tính đi về phía cô, không quên đặt lên bàn cô chiếc hamburger, cùng câu nói: “Đền bù cho lớp phó nhé!” rồi bình thản ngồi xuống chỗ mình, kế bên anh là Lâm Lập Thành, gia đình cũng thuộc hàng khá giả, nhưng cũng là thành phần đội sổ trong lớp. Thấy Đông Quân cậu ta vui vẻ chào hỏi và làm thân. Nhưng đáp lại là sự không mấy hào hứng từ người “anh vợ họ tương lai” này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]