Từ năm thứ nhất chúng tôi xác định quan hệ yêu đương một cách không mấy rõ ràng đến giờ - khi tôi đang học nghiên cứu sinh còn gã đã đi làm, trong suốt những năm đó chúng tôi luôn yêu xa theo kiểu gần gũi thì hiếm mà toàn là xa xôi cách trở. May mà đây là thời đại của các thiết bị truyền thông và công nghệ, khi mà muốn ngắm toàn diện kiểu tóc mới của đối phương thì chỉ cần gọi video. Nhưng nhiều lúc, nhất là những khi cãi nhau, mấy chục cuộc điện thoại, mấy trăm tin nhắn cũng chẳng thể nào chân thực bằng một cái ôm.
1.
Sau khi chấp nhận lời “tỏ tình” của tôi, Tam gia lập tức gọi điện tới. Lúc đó tôi đang làm bài ở phòng tự học, tự dưng lại có cảm giác thoáng bối rối trong lúc nghe thấy tiếng điện thoại rung. Sự thay đổi trong mối quan hệ khiến tôi vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được.
Tôi cầm điện thoại chạy ra sảnh chính của khu giảng đường, vừa nghe điện thoại vừa đi vòng quanh cây cột đá màu trắng. Hồi đó là đầu đông, cửa chính mở toang nên thỉnh thoảng gió lại lùa vào, tôi quên không đi tất giữ ấm nên giọng nói cũng run lên.
Tam gia hỏi: “Em đang căng thẳng đó sao?”
Tôi nói: “Không, em lạnh.”
Tam gia liền bảo: “Vậy em về phòng học đi.”
Tôi đáp: “Thế em về đây.”
Chúng tôi thậm chí còn không chào tạm biệt nhau thì tôi đã phải chạy về phòng học vì gió thổi rét quá. Lúc ngồi xuống mới ý thức được đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-tat-ca-nhung-gi-em-ghet-nhat/85245/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.