5.
Thỉnh thoảng Tam gia mắc phải một căn bệnh quái đản, hóa thân thành thanh niên văn nghệ trung cấp.
Chẳng hạn có một thời gian gã cực kỳ thích diễn đạt bằng lời bài hát và nét mặt.
Quan trọng nhất là không phải gã trích lời bài hát khi viết nhật ký, comment… mà là trong lúc đang nói chuyện với bạn, bất ngờ gã nghiêm trang phun ra một câu hát! Bạn có thể tưởng tượng ra cái cảnh dở hơi đó không! Đâu phải giọng điệu bình thường mà là ngân nga hát! Hát rất rõ lời!
Chẳng hạn trong thời gian thi nghiên cứu sinh, khi đó buổi sáng tôi thường không dậy nổi, đồng hồ báo thức chẳng thể nào tách tôi ra khỏi cái giường yêu quý. Thế là tôi bảo Tam gia mỗi sáng phải gọi điện cho tôi, song thỉnh thoảng chính Tam gia cũng ngủ quên.
Mặc dù cả hai đều không dậy được nhưng tôi vẫn đổ hết trách nhiệm lên đầu Tam gia: “Tại sao sáng anh không gọi điện kêu em dậy?! Em đã nói là phải dậy học thuộc từ mới, chẳng phải anh đã nhận nhiệm vụ đánh thức em rồi hay sao?”
Tam gia thản nhiên nói với tôi: “Báo thức không kêu!”
Tôi không còn gì để nói: “Anh biến đi… Anh nghĩ là em có tin không hả?”
Tam gia vẫn thản nhiên nói với tôi: “Hoặc là có kêu nhưng bị anh vô tình tắt đi!”
Hồi học nghiên cứu sinh tôi cực nóng tính, hơi một chút là nổ súng khai chiến. Tôi giận dữ quát vào điện thoại: “Tại anh không coi đây là việc quan trọng thôi. Kể cả là không vì gọi em dậy, anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-tat-ca-nhung-gi-em-ghet-nhat/85233/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.