Chủ đề này có vẻ hơi nặng nề, trước tiên nói đôi chút về chuyện hồi còn chưa là thiếu phụ.
1.
Ra quầy làm thủ tục cùng Tam gia, trên bàn có dán một hoạt động được mã hoá bằng hình ảnh mã QR. Để tiết kiệm 5 đồng, tôi rút điện thoại ra quét mã.
Tôi: “Sao mã QR này to thế nhỉ, màn hình không vừa.”
Tam gia nhìn chiếc điện thoại càng giơ càng xa, càng giơ càng cao của tôi, sắp cao hơn cả đỉnh đầu, gã liền giữ chặt tay tôi, đè tay tôi vào đúng phần chữ ký, vẻ mặt như muốn nói ‘tôi không quen biết người này’, nửa giải thích nửa hỏi tôi: “Em quét bàn đá của người ta làm gì?”
Tôi: “…”
Tại sao công ty các người lại dán mã QR lên mặt bàn đá, bị bệnh của loài mèo à!
2.
Hôm sinh nhật Tam gia về Bắc Kinh ở bên tôi. Chúng tôi đến nhà bạn bè ăn tối, nhà họ có hai con mèo. Ánh mắt đầu tiên khi nhìn tôi tỏ vẻ hết sức lạnh lùng cao ngạo, sau đó tôi từ bỏ sự thanh cao và tôn nghiêm của mình quỳ xuống nền nhà hoà đồng với chúng. Con mèo tôi hất tay tôi suýt bay mất.
Quả nhiên chỉ một lát sau chúng đã nảy sinh tình cảm sâu nặng với tôi. Lúc tôi về chúng còn ngồi trên ghế sofa gọi tôi ầm ĩ.
Tam gia: “Để anh chụp ảnh nhé.”
Tôi vui vẻ mở ra xem rồi lườm gã, “Tại sao anh toàn chụp ảnh mông em thế này?! Đồ biến thái!”
Tam gia: “Vì mỗi lần anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-tat-ca-nhung-gi-em-ghet-nhat/3236269/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.