Sau khi viết ra cái tên nghiêm túc này lại thấy rất xấu hổ là sao nhỉ?
Thực ra tôi chỉ muốn nhớ lại một lần đi công tác của mình trước đây mà thôi.
Học kỳ đầu tiên trong thời gian học nghiên cứu sinh, các bạn ở lớp giới thiệu cho tôi một công việc part-time, làm gia sư dạy bổ túc cho các học sinh thi vào khối ngành nghệ thuật. Thời gian này tôi rất ít tiết học nên khi thấy được trả lương cao thì không khỏi động lòng, cứ nghĩ có tiền là tới chơi với Tam gia được nên đã đăng ký.
Đó là lần đầu tiên tôi đi một mình tới một thành phố vừa xa xôi vừa lạ lẫm như vậy – khu vực Liễu Châu ở Quảng Tây.
1.
Lúc tôi đi Tam gia vẫn đang ở Bắc Kinh vì lúc đó gã phải tham dự một kỳ thi. Sống trong căn phòng trọ bình dân chật chội đến mức chỉ đủ kê một cái giường, gã trùm chăn ngồi trên giường mặt mũi ỉu xìu, còn tôi chỉ biết đưa một miếng dứa tới miệng gã, bảo gã đừng buồn.
Khi đó vì rất nhiều nguyên nhân, chúng tôi không còn thuê căn nhà phải đi qua bốn trạm tàu điện ngầm rồi đi thêm một đoạn bằng xe bus kia nữa. Nếu tới Bắc Kinh gã sẽ ở tạm trong nhà trọ bình dân hoặc khách sạn gần trường tôi.
Một ngày trước khi đi tôi phải tới trực ở phòng máy. Tam gia mang sách vở ôn bài tới trực cùng tôi. Tới khi hết ca trực và được phép khoá cửa phòng thì đã là mười giờ tối, gã đeo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-tat-ca-nhung-gi-em-ghet-nhat/3236260/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.