Chương trước
Chương sau
Đứng trên đồi nhìn xuống Bar M, Casey tự hỏi lúc trước nó có được thịnh vượng như thế này không. Nàng sợ rằng mình có nhiều tính cách giống cha và ông nội, quá bướng bỉnh, cứng đầu. Thực sự, nàng không dám chắc mình đã chứng minh được điều gì.

Nàng muốn giữ gìn di sản cuả ông nội, một nỗ lực đáng khâm phục, hay là nàng đã tự nghĩ vậy. Nếu nàng không trông nom Bar M thì nó có bị suy sụp không? Cha nàng sẽ để cho điều đó xảy ra ? Chắc chắn là không. Nàng quá tự phụ khi nghĩ là chỉ có nàng mới giải quyết được mọi chuyện. Nàng thở dài tự an ủi mình. Nàng đã bỏ đi suốt bảy tháng và trang trại rõ ràng vẫn hoạt động rất tốt.

Bây giờ phải giải thích mọi chuyện với cha mẹ nhưng nàng cảm thấy mọi lý do đều chẳng có giá trị. Nàng đã làm một việc thật ngu ngốc và bắt buộc phải thú nhận điều đó.

Casey về đúng giờ ăn tối và gặp cha mẹ trong phòng ăn. Khi đứng trên bậc cửa, nàng thấy mình thật lạc lõng trong bộ quần áo đầy bụi đường. Nàng không thể thốt nên những lời định nói. Thật hạnh phúc khi được ở nhà, nàng rất nhớ cha mẹ, nhớ khủng khiếp. Tuy nhiên vì lý do nào đó nàng cảm thấy dường như mình không thuộc về nơi đây, và điều này làm cho nàng đau lòng.

Casey hy vọng đó chỉ là một cảm giác buồn bã thoáng qua. Đây là gia đình cuả nàng. Nàng biết mình luôn được chào đón ở nơi này. Tuy nhiên, nàng cũng biết ngày nào đó nàng sẽ phải rời khỏi nơi đây... khi tìm thấy người đàn ông cuả đời mình.

-Con buộc phải cắt đi mái tóc đẹp sao, Casey?- bà Courtney hỏi với giọng trách móc.

Không ngờ lại nghe một câu hỏi như thế sau bay tháng xa nhà, nàng nhìn mẹ hơi nghi ngờ. Đấy có phải là tất cả lời trách cứ cuả mẹ không? Nàng e ngại nhìn cha, lo sợ ông sẽ nổi giận. Nhưng ông không có biểu hiện gì, thậm chí cũng chẳng la hét.

-Nó sẽ mọc dài trở lại mà mẹ- nàng ngập ngừng trả lời.

Bà Courtney mỉm cười, đứng lên dang rộng vòng tay.

-Chắc chắn rồi. Còn bây giờ hãy tới đây nào.

Đó chính là điều Casey mong đợi, nàng không ngần ngại lao ngay vào vòng tay mẹ... và oà khóc. Bà dịu dàng vỗ về nhưng nàng không thể kìm nổi những giọt nước mắt, thậm chí còn khóc to hơn.

Casey cảm thấy lo lắng. Cha mẹ thường tha thứ cho mọi lỗi lầm cuả con cái khi chúng còn nhỏ, nhưng nàng đã qua lứa tuổi để được hưởng đặc ân đó.

Nàng chỉ còn biết khóc.

-Con xin lỗi! Lẽ ra con không nên bỏ đi như thế, bây giờ ocn đã hiểu rồi.

-Casey, con yêu!- bà Courtney thầm thì- Vấn đề bây giờ là con đã về nhà lành lặn và khoẻ mạnh. Mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi.

Sẽ không được như vậy nữa đâu, nhưng Casey không muốn tranh luận với mẹ. Nàng đang được tha thứ và nàng cũng không muốn phải giải thích...

-Có lẽ con nên nói cho cha mẹ biết vì sao con phải bỏ đi chứ?

Casey cố lau những giọt nước mắt còn đọng trên má và mỉm cười nhìn mẹ. Ít ra đó là những lời nói nàng mong được nghe.

-Lý do con trốn đi giữa đêm thì khá rõ ràng rồi còn gì. Nếu con nói cho mẹ biết dự định cuả con, có lẽ mẹ sẽ nhốt con trong phòng và vứt luôn chìa khoá xuống giếng.

-Có thể lắm- bà Courtney cũng mỉm cười đáp lại- vậy tại sao con bỏ đi?

Casey liếc nhìn cha vẫn đang ngồi nhìn nàng... một cách khó hiểu. Ông không la hét gì khiến nàng thấy lo lắng, hình như ông vẫn còn giận.

-Một lý do rất ngớ ngẩn. Con muốn chứng minh mình có thể cai quản được trang trại Bar M. cha cho là chỉ có đàn ông mới làm tốt được việc đó. Con quyết định làm một công việc chỉ dành cho đàn ông và đã kiếm được nhiều tiền chỉ trong một thời gian.

-Con có buộc phải lựa chọn một nghề quá nguy hiểm như vậy không?- ông Chandos thản nhiên hỏi.

Casey hơi khép nép.

-Vậy là cha theo sát con? Theo sát và biết rõ những gì con đã làm?

-Còn gần hơn nữa kia, con gái bé bỏng ạ.

Casey lặng người, không phải do ông gọi nàng là "con gái bé bỏng". Nàng ngập ngừng:

-Cha nói vậy nghĩa là sao?

-Con thực sự nghĩ là có thể trốn tránh cha suốt từng ấy tháng?

Casey kín đáo thở dài. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc này. Thực ra nàng đã chờ đợi ngày ông xuất hiện.

-Cha tìm thấy con lúc nào?

-Hai tuần sao khi con bỏ đi.

Nàng nhíu mày.

-Con không hiểu. Tại sao cha không gặp con?

-Có lẽ vì do lỗi cuả cha mà con bỏ nhà đi nên cha không muốn tiếp tục sai lầm. Cha nghĩ rằng nếu con đạt được mục đích, mọi chuyện sẽ kết thúc và cha cũng không còn cảm thấy có lỗi về việc đó nữa. Cha chỉ mong nó kéo dài không quá lâu... hay toàn bộ sự việc không quá nguy hiểm.

-Nhưng không có gì nguy hiểm mà.

-Cha biết.

Lời ông nói khiến nàng thật sự lo lắng.

-Cha biết ư? Không phải cha định nói cha không những tìm ra con mà còn theo sát con nữa sao?- Rồi nàng tự trả lời cãu hỏi cuả chính mình- Dĩ nhiên là cha làm vậy. Cha chờ đợi con gặp rắc rối phải không? Cha mong đợi điều đó mà!

-Không đâu, con nhầm lẫn rồi đấy, con gái bé bỏng. Cha biết rất rõ khả năng cuả con trong công việc con đã lựa chọn. Nhưng con là con gái cuả cha. Con nghĩ cha có thể bỏ mặc con trong khi biết khá rõ loại người mà con đang phải đối phó? Cha cần phải ở gần... chỉ để phòng khi thôi. Không còn cách nào khác, Casey ạ. Hoặc cha ở gần bên con hoặc con phải về nhà.

Casey gật đầu. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, ông luôn luôn bảo vệ nàng. Tại sao nàng nghĩ ràng chuyện này phải khác chứ?

Sau đó một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu khiến nàng tái nhợt. Cha đã đi theo nàng suốt quãng đường dài. Ông đã ở đó, đã quan sát nàng. Khi nàng và Damian yêu nhau... ông cũng chứng kiến?

-Cha luôn luôn đi theo con từng bước ạ?

Ông lắc đầu.

-Có vài lần con thoát được cha. Lâu nhất là lần tụi con đến Coffeyville. Cha phải mất một tuần mới theo kịp. Cha vừa tới Fort Worth thì con rời khỏi đó, cha đã phải phi ngựa như điên đuổi theo. Con chuồn khỏi Sanderson vào giữa đêm, cha lạc mất con suốt mấy ngày liền. Cho tới khi cha bắt gặp con trong cuộc đấu súng tại Culthers.

Casey kín đáo thở dài và càng khép nép hơn. Ông không nhìn thấy cảnh nàng và Damian yêu nhau. Nhưng còn trận đấu súng đáng nguyền ruả ấy...

-Con thật quá ngu ngốc- nàng thú nhận.

-Đúng vậy.

-Con không ngại khi nói với cha là con đã rất sợ hãi, không biết làm cách nào con lại rút súng và bắn gục được gã kia. Cha là người đã yểm hộ cho con và Damian thoát khỏi con phố đó phải không?

-Đúng.

-Giá mà con biết được cha có mặt bên ngoài khi chúng đưa con đến căn nhà gỗ. Con chờ đợi Damian xuất hiện và nghĩ bọn chúng có thể giết anh ấy.

-Cha không có ở đó. Con ngựa cuả cha bị què. Nhưng cha cho rằng con rất giỏi khi tự mình thoát khỏi tình thế nguy hiểm. Cuối cùng khi cha bắt kịp thì thấy con đã quay lại thị trấn với bọn tù nhân.

Casey thầm thở phào nhẹ nhõm và phá lên cười.

-Con ư? không đâu, con suýt chết vì đã chĩa một khẩu súng không đạn vào bọn chúng. Chính Damian đưa cả hai thoát khỏi tình thế nguy hiểm đó. Anh ấy phá cửa xông vào đúng lúc và cứu con đấy.

-Anh chàng mới đến?

-Cha đừng nói với giọng hoài nghi như vậy. Anh ấy chưa bao giờ sử xụng súng ngắn nhưng anh ấy là một tay thiện xạ về súng trường. Anh ấy là người dễ thích nghi với cuộc sống miền Tây cuả chúng ta.

-Tại sao con dính líu vào anh ta? Đó là điều cha không thể tưởng tượng nổi.

Casey lôi trong ví ra xấp ngân phiếu và đặt trước mặt ông.

-Bởi vì anh ấy đề nghị con một công việc đáng giá, quá nhiều đối với con, khiến con không thể từ chối. Và con cũng đã sẵn sàng trở về nhà. Con nghĩ với số tiền 20 nghìn đô la đủ chứng minh con chưa cần phải có chồng... cho tới khi con sẵn sàng.

Bà Courtney lấy tay bịt miệng cố giấu nụ cươì không thể kìm chế nổi. Ánh mắt Chandos thật khó hiểu nhưng không liên quan gì tới những điều ông nói và Casey đã rất ngạc nhiên.

-Được rồi, điều đó chứng minh con đúng. Nếu có nhân công nào cuả Bar M đã thấy những hành động cuả con trong bảy tháng qua, có lẽ con sẽ chẳng gặp rắc rối gì ở đó đâu. Nhưng cha vẫn nghĩ là con sẽ gặp rắc rối, Casey ạ, khi buộc một lũ cao bồi cả già lẫn trẻ ngoan ngoãn nghe theo lời. Vấn đề ở chỗ, phần lớn trong số họ biết rõ quyền lợi cuả mình, đa số bọn họ chịu ngậm miệng nếu không đồng ý với ông chủ... đó là sẽ biết rõ họ có quyền gì, thậm chí có không biết chăng nữa, họ cũng không ngần ngại phản ứng lại. Vì thế cha lưỡng lự không cho con tiếp quản Bar M. Còn bây giờ, khi con chứng minh được là họ sai thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Casey thở dài, nàng hiểu điều cha muốn nói... "Dĩ nhiên là tự ái nặng nề. Thậm chí họ sẽ tiếp tục phản ứng và càng tự ái hơn nếu họ lại sai lầm. Hoặc họ sẽ ép con phải bắn họ nếu họ đúng, bởi vì nó sẽ tạo ra một thói xấu là hận thù với chủ.

Ông Chandos gật đầu.

-Bây giờ, cha đã nói rõ hết mọi điều mà lẽ ra cha nên nói từ trước. Cha không ngăn cản nếu con vẫn muốn quản lý Bar M. Miễn là con biết được điều gì sẽ xảy ra nếu con thất bại. Đó không còn là một thất bại cá nhân nữa đâu- ông cười với nàng rồi nói thêm- cha phải nói lại lần nữa, con gái bé bỏng ạ, nếu có ai chứng kiến những việc con làm trong bảy tháng qua có lẽ con sẽ tránh được điều cha đang tiên đón đấy. Cha rất tự hào nếu con chứng minh là cha sai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.