Câu hỏi ngớ ngẩn chứng tỏ Damian vẫn không chịu tin. Casey nghĩ là anh sẽ chỉ hơi ngạc nhiên một chút thôi, nào ngờ lại kinh khủng thế này
“Tôi nghĩ mình không có nhiều lựa chọn” nàng giải thích
“Cậu biết tôi định nói gì mà! Cậu đã cố tình nói dối tôi” Anh kết tội
“Không, tôi không lừa dối. Tôi chỉ không đính chính những nhận định của ông về tôi. Và ông cũng chưa bao giờ hỏi, tôi thì thấy như thế cũng chẳng có gì tồi tệ. Đó cũng là kết luận của phần lớn mọi người nghĩ về tôi đấy”
“Tôi không phải là mọi người, tôi là bạn đồng hành của cậu. Tôi không thể nào tin được, thật quá vô lý. Chúng ta thậm chí còn ngủ chung phòng với nhau”
“Thực ra … đêm qua tôi ngủ chỗ lũ ngựa” Casey thú nhận. Lẽ ra nàng nên nói việc này ngay từ ban sáng
“Chắc chắn cậu làm như thế rồi” anh mỉa mai
Casey nhăn mặt, cố suy đoán lý do anh tức giận đến vậy. Nàng nghĩ tới cái từ “quá vô lý” của Damian. Phải chăng đó chính là vấn đề? Chẳng lẽ anh ta nghĩ rằng người thân của nàng sẽ xuất hiện với súng ống trong tay và bắt buộc anh ta phải cưới nàng vì hai người đã cùng ở trong một phòng ngủ? Có lẽ nàng phải nói rõ việc đó không thể và sẽ không bao giờ xảy ra
“Hình như ông đang suy nghĩ sai lầm là khi tôi không có người than đi kèm có nghĩa chúng ta phải làm một việc lố bịch như kết hôn với nhau chẳng hạn? Chúng ta sắp bước sang thế kỷ mới rồi, ông Damian ạ, những tập tục như vậy …”
“Vẫn còn được áp dụng và cậu biết rõ điều đó!”
Nàng co rúm người “Nhưng không được áp dụng ở vùng này … ít ra là khi không ai biết, ngoại trừ hai người trong cuộc. Nếu ông kiềm chế con giận được một lúc và suy nghĩ kỹ về việc này, ông sẽ nhận ra không ai biết ông đang đi cùng một cô gái”
“Cô gái? Tôi không thể gọi cậu là cô gái được, cậu bé ạ”anh nói với giọng giễu cợt
Trái tim Casey nhói đau khi nghe câu nói đó vì suốt ba năm qua nàng đã coi mình là một cô gái trưởng thành. Điều này khiến nàng nhớ lại cuộc tranh luận giữa hai cha con và vì nó mà nàng đã bỏ nhà đi
Nàng cố gắng thyết phục anh lần nữa “Chuyện này không gây tai họa gì đâu, Damian ạ, nên ông cũng không cần phải tức giận như vậy. Dù sao lý do tôi là … phụ nữ … cũng không làm thay đổi mối quan hệ công việc giữa hai chúng ta”
“Đồ chết tiệt!”
Casey nhướn mày. “Sao cơ? Việc này không làm thay đổi khả năng của tôi cũng như lý do ông đã thuê tôi phải không? Tôi vẫn là một trong những người săn tội phạm giỏi nhất vùng, nhờ những bài học của cha tôi”
“Cha ư? Ồ, bây giờ cậu còn có cả cha mẹ nữa sao? Và tên thật của cậu chắc cũng xa lạ đối với cậu, đúng không?”
Anh ta sẽ phải ngưng những lời mĩa mai đó, nàng lầm bầm một mình. Nhưng với anh, nàng lại giải thích. “Về tên thật thì tôi chẳng việc gì phải lừa dối ông”
“Xin lỗi? Vậy chính xác cậu tên gì, tôi không nhớ là đã biết …”
“Tôi không cho ai bất cứ ai biết tên thật, ông Damian ạ, vì cha tôi chắc chắn đang tìm kiếm tôi nhưng tôi lại chưa muốn bị tìm thấy. Ông đừng hỏi lý do nhé. Đó là vấn đề riêng tư. Đối với mọi người, cách dễ dàng nhất để giữ bí mật, tôi chỉ việc nhận là mình không có tên, còn hơn phải sử dụng tên giả”
“Và đóng giả một cậu con trai”
“Không, tôi không làm việc đó. Nếu mái tóc ngắn, chiều cao và thân hình gầy gò của tôi tạo ra ấn tượng đó thì không phải lỗi do tôi khi mọi người vội đi tới kết luận như thế”
“Chúng ta quên nói đến bộ quần áo của cậu”
“Bộ quần áo tôi mặc là cần thiết khi cưỡi ngựa. Nhưng tôi chưa lần nào tự nhận mình là con trai. Nếu không, bây giờ tôi việc gì phải thú nhận là con gái, đúng không?”
“Vậy tại sao cậu lại làm cái việc quái quỷ đó?”
“Vì tôi không muốn nói dối”
“Lẽ ra cậu nên làm vậy, Casey ạ”
“Tại sao? Điều đó sẽ không thay đổi cách cư xử của tôi đối với ông. Và nó cũng không thay đổi cách cư xử của ông đối với tôi. Tại sao ông phải làm ầm ĩ về chuyện này?”
“Cô là một cô gái” anh lầm bầm thay đổi cách xưng hô
“Thì sao?”
“Nếu cô cho là giới tính không gây ra sự khác biệt lớn nào, chứng tỏ cô không có nhiều cảm giác của phụ nữ cho lắm”
Casey sững người “Không phải thế. Có lẽ tôi nên báo cho ông biết rõ, nếu ai định đùa giỡn với tôi, anh ta sẽ ăn đòn ngay”
“Đó không phải là cách giải quyết vấn đề này”
“Vấn đề nào? Ông không thể quan tâm đến tôi theo cách đó”
“Tôi không thể?”
Nàng nhảy nhổm lên, rút súng ra và chĩa vào ngực anh
“Nhưng tôi lại không quan tâm đến ông, ông Damian ạ”
“Cô sẽ không bắn tôi đâu”
“Ông không tin phải không?”
Damian khó chịu nhìn nàng đăm đăm, nàng trừng mắt nhìn lại anh, không chớp
Cuối cùng anh đưa mắt nhìn xuống khẩu súng trên tay nàng. “Hãy cất nó đi. Từ giờ .. tôi sẽ ngồi đúng chỗ của tôi bên đống lửa này”
Lời nói đó không khiến cho Casey yên lòng nhưng nàng vẫn làm theo yêu cầu của anh. Tuy nhiên, nàng không thay đổi thái độ khó hiểu và cũng không rời mắt khỏi anh
Khoảnh khắc im lặng nặng nề trôi qua, cả hai người vẫn đăm đăm nhìn nhau
“Con gà hình như sắp bị cháy rồi” anh cất tiếng
“Vậy thì hãy làm gì với nó đi. Ở đâu viết là tôi phải làm công việc nấu nướng nhỉ?”
“Có lẽ trong sách có đề cập đến việc tôi không hề biết nấu ăn đấy”
Nàng chớp chớp mắt và cảm thấy đỡ căng thẳng hơn. Nếu như anh đã nói đùa được như vậy, tốt nhất là họ nên cho qua cuộc tranh luận này
Nhưng để chắc chắn hơn, nàng nói “Sau bữa ăn tôi sẽ đi ngủ một chút. Ông cũng nên làm như tôi. Nếu muốn đến được thị trấn sau trước tối mai, chúng ta cần phải khởi hành sớm. Sẽ là một chuyến đi mệt nhọc nữa đấy. Ông có thể cưỡi ngựa nhanh hơn được không?”
“Tôi sẽ làm những gì cần phải làm. Tôi luôn luôn như vậy mà”
Lời nói có vẻ tán thành nhưng giọng điệu vẫn ẩn chứa sự bực tức. Casey cũng không bình luận gì thêm. Hy vọng giấc ngủ sau một ngày mệt nhọc sẽ mang lại cho Damian cách nhin lạc quan hơn trong tình huống này. Nhưng không biết giấc ngủ có giúp nàng quên đi ý nghĩ là người đàn ông này tỏ ra quan tâm tới nàng hay không
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]