Đang ngẫm nghĩ những việc xấu nhất có thể xảy ra với mình để kịp thời ứng phó đến Khiết Nghiên vào phòng đến ngồi kế bên nhìn mình như sinh vật lạ cũng không nhận ra
-Chị có biết cái mặt chị giờ nhìn bi thảm lắm không?
-La Khiết Nghiên, em vào khi nào?
Nghe giọng nói có chút con nít của em thì Lam Kì Nhiên mới thoát ra cái dòng suy nghĩ đang bay cao và xa của mình quay sang hỏi Khiết Nghiên một câu khiến em thật sự muốn đi ra khỏi đây ngay lập tức, có ai vô tâm như chị đẹp trước mặt em không? vốn người ta có lòng tốt rủ đi ăn trưa mà quăng câu tổn thương lòng bảo bảo dễ sợ
Cố kìm nén La Khiết Nghiên đè giọng trưng bộ mặt hiền dịu hết sức có thể, nở nụ cười thật xinh, mấp máy khuôn miệng xinh xinh phát ra từng từ có vẻ...khá uất ức
-Em là định rủ chị tìm quán để ăn trưa, anh Thiên Vũ đang đợi ở dưới sảnh
-Được rồi, đi thôi
Lam Kì Nhiên hứng khởi vì sắp được ăn ké, nói hơi nhục chứ bữa giờ nó đi ăn không phải Kình phu nhân hay Mộc Kiều thì cũng là Thiên Vũ bao ăn còn nó tiền thì không ra một đồng và bụng vẫn no tròn tròn hẳn lên, thật sự đôi lúc nghĩ lại Kì Nhiên muốn khóc lắm bởi trong người không dính một xu, đi ăn cứ để người ta ra tiền vì mình cũng ngại và nó không thể mua vật dụng cho mình nữa
Thế là nó giữ khuôn mặt như bị tổn thương mà ngồi lên xe trai đẹp để người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-ngoi-sao-toi-chi-la-nu-phu-vi-toi-co-dang-khong/1808334/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.