Lúc còn ở nước ngoài, cậu đảm đương vai trò công cụ giúp nữ sinh đưa số điện thoại cho Thẩm Quyết Tinh, nhưng theo những gì cậu biết, Thẩm Quyết Tinh chưa bao giờ gọi đến những dãy số đó.
Thương Minh Viễn thật sự tò mò, hỏi đối phương sao không gọi mấy cô gái đó đi, mấy nữ sinh đó vừa đẹp vừa nóng bỏng, chỉ làm bạn bè thôi cũng không thiệt thòi. Kết quả Thẩm Quyết Tinh lại nói, bởi vì vừa nhìn các cô ấy đã biết bọn họ không cùng một loại người, sẽ không có kết quả.
“Đây là luyến ái đó huynh đệ, anh có biết yêu đương là gì không?” Thương Minh Viễn quả thực phục anh, “Không cần nghĩ nhiều như vậy, cứ tận hưởng quá trình yêu đương, còn lại chỉ cần giao cho thời gian và vận mệnh là được. Nói không chừng sau khi hiểu ra anh liền cảm thấy đối phương thực mê người, chính bản thân anh cũng muốn.”
“Nếu tôi muốn thì ngay từ đầu tôi đã biết.” Thẩm Quyết Tinh nói.
“Không nhìn ra anh lại cổ hủ như vậy, còn tin tưởng cái gì mà nhất kiến chung tình. Tỉnh đi tỉnh đi, đào được mấy người mắt nhìn một cái đã định cả đời, là do anh quá kén chọn mà thôi.”
Thẩm Quyết Tinh cười cười nói: “Cậu cũng có thể nghĩ như vậy đi, nhưng tôi muốn gọi đó là… thà thiếu chứ không ẩu.”
Lúc sau anh lại giải thích, trong nhân sinh của anh, tình yêu không phải thứ quan trọng nhất, có cũng được, không có cũng không sao. Trước mắt đối với anh mà nói, chuyện học mới là quan trọng nhất.
Sau đó anh tốt nghiệp, vẫn là cô đơn lẻ bóng, Thương Minh Viễn muốn giới thiệu bạn gái cho anh, mà đối phương lại hết lần này đến lần khác thay đổi lý do, nói trước mắt sự nghiệp mới là quan trọng nhất.
Dù sao thì đối với Thẩm Quyết Tinh, chuyện lớn đời người ngoại trừ sinh lão bệnh tử ra sẽ không có cái gọi là “Tình yêu”.
Thực lòng mà nói, với thái độ đối đãi tình yêu kiểu này, Thương Minh Viễn cảm thấy có thể tìm được nửa kia phù hợp tiêu chuẩn anh quả thực chính là kỳ tích.
Đó là lý do tại sao cậu cực kỳ tò mò, có thể làm cho Thẩm đại soái ca đoạn tuyệt ái tình nhà bọn họ tự mình đưa về nhà rốt cuộc là một bạn học nữ như thế nào.
“Chỉ là quan hệ bạn học bình thường, vừa lúc tiện đường mà thôi.” Thẩm Quyết Tinh gõ bàn phím, đánh ra một dòng chữ.
Cũng giống như Cố Chiếu sợ phiền toái nên không muốn giải thích mối quan hệ của cô và Thẩm Quyết Tinh với giám đốc Vương, Thẩm Quyết Tinh theo bản năng cũng lựa chọn giấu giếm chân tướng với Thương Minh Viễn, không muốn tốn miệng lưỡi làm gì.
“À.” Thương Minh Viễn vẫn chưa từ bỏ ý định, “Vậy dù sao anh cũng bị phong tỏa rồi, thử tiếp xúc với người ta xem sao, nói không chừng cây khô liền gặp mùa xuân.”
Thẩm Quyết Tinh tiếp tục đánh máy không chút nghĩ ngợi, ngữ khí chém đinh chặt sắt: “Không có khả năng.”
Sau khi gửi bản thiết kế đã sửa lại cho bên kia, Thẩm Quyết Tinh kết thúc đối thoại, khép lại notebook.
Anh duỗi người, ngẩng đầu thấy Cố Chiếu đang mang khẩu trang, tư thế giống như sắp đi ra ngoài, anh liền hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
“Đồ đặt mua giao tới rồi, ở dưới lầu, tôi đi lấy.” Cố Chiếu vừa mang giày vừa nói.
Thẩm Quyết Tinh đứng lên: “Tôi đi là được.”
“Chúng ta cùng đi đi, đồ đạc rất nhiều, một mình cậu đi một lần cũng không lấy hết.” Cố Chiếu vừa nói vừa vặn nắm cửa.
Thẩm Quyết Tinh đang lấy một chiếc khẩu trang mới, nghe vậy thì giữa mày không khống chế được mà nhăn lại: “Một mình tôi lấy không hết, vậy một mình cậu đi càng lấy không hết, vừa rồi tại sao cậu không gọi tôi đi cùng?”
Tại sao khi cần giúp đỡ lại không biết nói một tiếng?
“Bởi vì, thấy cậu đang bận.” Cố Chiếu bước sang một bên tránh đường, “Không muốn quấy rầy cậu.”
“Cậu…” Thẩm Quyết Tinh còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Cố Chiếu lại biến thành một cục slime mặt mày ủ ê, anh đành phải nuốt những lời còn lại vào trong, “Cậu… sau này đừng như vậy nữa.”
Vừa thấy bảy tám cái bao nilon lớn nhỏ ở dưới lầu, Thẩm Quyết Tinh hơi há hốc mồm.
“Cậu mua nhiều như vậy làm gì?” Tủ lạnh của nhà Cố Chiếu là loại bình thường nhất, trên dưới có hai cánh cửa mở ra, có thể nhét vào một nửa số đó đã là khá lắm rồi.
“Mua thêm một ít cho bà Lý ở đối diện.” Cố Chiếu nói, cô mở túi ra kiểm tra từng vật phẩm, xem hết một lượt thấy không có vấn đề gì bèn một hơi nhấc bốn cái túi lên khỏi mặt đất.
Dáng người cô vốn nhỏ nhắn, bốn cái túi này nặng cũng khoảng hai mươi ba mươi cân, đi trên đất bằng còn không sao, bước lên lầu bước chân cô liền hơi xiêu xiêu vẹo vẹo.
Thẩm Quyết Tinh cầm bốn cái túi còn lại, ở phía sau nhìn đến kinh hồn táng đảm, vội vàng đi nhanh vài bước đến bên cạnh cô, anh không nói một lời đoạt lấy hai chiếc túi trên tay cô.
“Đưa tôi hai cái này, cậu cầm hai túi kia là được.”
Cố Chiếu còn chưa tới kịp phản đối, Thẩm Quyết Tinh liền cầm sáu cái túi nilon trọng lượng kinh người chạy lên phía trước hai bước.
Khi Cố Chiếu chuẩn bị đi đến đầu cầu thang, cô phát hiện dưới chân Thẩm Quyết Tinh có sáu cái bao nilon đang chờ cô.
Cố Chiếu: “Có nặng lắm không? Hay là cậu trả lại tôi một túi đi?”
Cô vừa định khom lưng, Thẩm Quyết Tinh lại nhanh chóng nhặt sáu cái túi lên trước cô một bước.
“Đến cũng sắp đến rồi, còn chuyện gì nữa.” Vẻ mặt anh rất không kiên nhẫn, Vất vả lắm mới dọn hết một đống đồ đạc lớn về nhà, Cố Chiếu ngồi xổm trong phòng khách phân ra những đồ của bà Lý, Thẩm Quyết Tinh cầm điếu thuốc đi ra ngoài hóng gió.
Đốt điếu thuốc lá, Thẩm Quyết Tinh đưa lên môi rít một hơi thật sâu, mắt nhìn vào trong phòng, xác định Cố Chiếu đang không chú ý đến mình, anh thả lỏng người, để mặc cho hai cánh tay đặt trên lan can sân thượng run lẩy bẩy như bị rút gân.
Liếc nhìn những vết thâm tím trong lòng bàn tay, Thẩm Quyết Tinh nắm tay thành quyền, dựa vào lan can cười nhạo ra tiếng.
Thế mà anh cũng có lúc cậy mạnh. Xem ra không thể chỉ biết đi nhắc nhở người khác, tự mình cũng phải học lại cách kiểm điểm bản thân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]