Thẩm Quyết Tinh giật giật môi, cũng thực sự muốn hỏi đầu cô có bệnh hay không, làm gì có cô gái nào chủ động đi hỏi đàn ông ngủ chung với mình? Nhưng ngẫm lại, cô gái bình thường có lẽ sẽ không như vậy, còn Cố Chiếu… Việc này xét theo con người Cố Chiếu, anh còn cảm thấy rất hợp lý.
Trong đầu vang lên tiếng ong ong, Thẩm Quyết Tinh tức giận đến bật cười: “Chẳng ra làm sao.”
Anh ngồi xuống sô pha, hai tay giang rộng, chặt chẽ bá chiếm toàn bộ ghế sô pha, không có ý định tiếp tục cuộc đối thoại sống chết này, “Được rồi, không cần nói nữa, từ giờ trở đi đây là địa bàn của tôi, đừng hòng khiến tôi dịch tổ khỏi đây.”
Cố Chiếu thấy biện pháp vẹn toàn mà vất vả lắm mình mới nghĩ ra cuối cùng lại bị anh phủ quyết, không nguyện ý mà nhíu mày, nhưng cô cũng biết khả năng cao chuyện này đã không thể thay đổi được nữa, lập tức không khuyên nhủ anh, quay người vào trong phòng ôm ra một cái chăn mùa hè đặt vào sô pha đơn không có ai ngồi.
“Ban đêm nếu cậu thấy lạnh thì đắp cái này vào.” Nói xong, Cố Chiếu đặt chiếc áo khoác đệm dày của mình lên trên chiếc chăn mùa hè.
Thẩm Quyết Tinh nghĩ trời ban đêm cũng sẽ không lạnh bao nhiêu, đã đến mùa xuân, hai ngày nay mặc dù nhiệt độ có hơi xuống thấp nhưng ban đêm cũng chỉ mười lăm mười sáu độ, có đôi khi nửa đêm anh ngủ đến nóng nực còn thò chân ra khỏi chăn.
“Cảm ơn, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-ngan-ha-kho-cham-toi/2574096/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.