Tô Tỉnh Tuyền bước vào phòng giám đốc với tâm trạng thấp thỏm lo sợ. Cô đóng cửa lại, cúi đầu tựa cào cửa. Thương Triết Viễn ngẫng đầu lên, nhìn thấy cô giống như một chú mèo con bị phạt thì mọi cơn giận dường như tan biến.
“ Em đứng đó không mỏi chân à? Lại đây”
Cô lắc đầu từ chối
“ Anh nói đi, em còn về phòng làm việc”
“ Em lại đây”
Cô miễn cưỡng đi lại bàn làm việc của anh
“ Cả ngày nay em trốn anh chắc cũng khó chịu lắm nhỉ?”
“ Kh-không, em không khó chịu” Tô Tĩnh Tuyền chối đây đẩy nhưng chợt nhận ra bản thân vừa nói gì đó không đúng
“ Em không có trốn anh”
Không trốn? Vậy sao vừa nhìn thấy anh là em quay đầu bỏ chạy? Chẳng lẽ... là sợ anh?"
“Không phải sợ..” Cô vội vàng phủ nhận, nhưng giọng nói nhỏ đến mức chính cô cũng không nghe rõ.
“Không sợ mà lại chạy? Hay là em làm gì sai mà sợ anh phát hiện?"
Cô lúng túng, đầu cúi thấp, hai tay vô thức siết chặt lấy nhau. Bầu không khí giữa hai người bỗng chốc trở nên nặng nề, khiến cô cảm thấy không biết phải đối mặt thế nào.
“Không có... em thật sự không làm gì sai” Cô lắp bắp, cố gắng giải thích.
“Vậy thì tốt” Anh chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt không còn sắc bén như trước mà trở nên trầm tĩnh hơn. Anh nhìn cô một lúc lâu, như đang cân nhắc điều gì đó.
“ Ngồi đó đi, lát nữa em đưa anh về"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-mua-dong-am-ap/3735319/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.