Ngày hôm sau, Tô Tĩnh Tuyền vừa bước vào công ty thì tất cả ánh mắt của mọi người đã đổ dồn về phía cô. Cô sượn trên bước vào văn phòng của Trình Huy.
“ H-hôm nay có sự kiện gì liên quan đến em à? Sao...sao mọi người ở ngoài kia nhìn em như động vật quý hiếm vậy?”
Trình Huy đang uống cà phê thì mềm sặc
“ H-hả? Động vật quý hiếm? Em á?”
“ Ừ, cái ánh mắt kiểu như...muốn nhào tới ăn thịt em tới nơi...
Trình Huy cố nén cười, đặt tách cà phê xuống bàn.
“Em nói nghiêm túc đấy à?” Anh nhìn Tô Tĩnh Tuyền với vẻ mặt nửa kinh ngạc, nửa buồn cười.
“Ừ!” Cô bối rối gật đầu, ánh mắt vẫn còn hoang mang.
“Sáng nay em chỉ bước qua cửa, mà họ nhìn em như kiểu... em vừa trúng giải Nobel hay gì đấy.”
Trình Huy dựa lưng vào ghế, khoanh tay, mỉm cười đầy ẩn ý.
“Thì cũng gần giống thế mà.”
“Ý anh là sao?” Tô Tĩnh Tuyền nhướng mày.
Trình Huy mở laptop, xoay màn hình về phía cô. Trên đó là bài viết trang nhất của một trang báo lớn, với tiêu đề in đậm
“Luật sư trẻ tuổi xuất sắc giành chiến thắng trong vụ án gây chấn động: Tô Tĩnh Tuyền – biểu tượng mới của công lý.”
“Đây là lý do mọi người nhìn em như động vật quý hiếm” Trình Huy bật cười.
“Em nổi tiếng rồi, cô gái ạ.”
Tô Tĩnh Tuyền đứng chết lặng. Cô nhìn bài viết, rồi lại nhìn Trình Huy.
“Anh... đang đùa em đúng không?”
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-mua-dong-am-ap/3731908/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.