Mỗi ngày cứ thế trôi qua, nó đi học, nghe Minh Minh kể về chuyện tình hai người họ, nó cũng k còn đau lòng nữa, chỉ cảm thấy hơi trống rỗng một chút, Khánh Huyền thì không thể nào nghe được chuyện của bọn họ nên mỗi lần như vậy điều kiếm cớ về chổ ngồi để học bài, nếu không điên lên cậu dễ đánh người lắm.
Tối hôm nay, chuông điện thoại reo lên. Đọc tên người gọi nó vẫn chừng chừ một chút rồi mới nghe máy.
-“Cậu gọi tớ có chuyện gì không?”- Như Huyền dùng một giọng bình thản nhất để hỏi.
-“Cậu có biết Minh Minh ở đâu không, nhà cậu ấy xảy ra chuyện, cậu ấy đi đâu rồi khoá máy luôn, tớ lo quá, cậu có thể tìm cậu ấy giúp tớ không ?!”- Giọng nói bên kia hơi gấp, Hoàng Lân đang rất lo lắng nên không bình tĩnh được.
-“Minh Minh là bạn tớ tất nhiên tớ sẽ giúp rồi, chuyện như thế nào để nói sau, tớ biết một chổ Minh Minh mỗi lần buồn sẽ ra đó, tớ đi tìm, có gì tớ gọi lại cho cậu sau nha.”- Như Huyền nghe xong cũng trở nên lo lắng cho Minh Minh, vội vàng lấy xe đạp, leo lên xe đạp thật nhanh.
Nó tới bờ sông, nơi mà Minh Minh từng nói mỗi khi buồn sẽ đi ra đó, nó đi dọc bờ sông một đoạn mãi không thấy nó có chút nóng ruột hơn, đi tiếp thêm đoạn nữa thì thấy trên ghế đá Minh Minh đang ngồi cuối mặt xuống, nó lại gần, Minh Minh thấy nó thì nước mắt rơi, Như Huyền ôm nó rồi vỗ vỗ sau lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-ky-uc-thanh-xuan/2607303/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.