Đang còn suy nghĩ nên nhắn cho Hoàng Lân hỏi xem có phải hộp sữa kia là của cậu ta không, thì trên tay chiếc điện thoại liền rung lên kèm theo tiếng ting ting của tin nhắn tới.
Là tin nhắn của Hoàng Lân, Như Huyền hồi hộp mở tin nhắn ra, tin nhắn của cậu ta vẫn vậy, vẫn cộc lốc và không có chủ ngữ vị ngữ. Chỉ vỏn vẹn hai từ "xin lỗi", bây giờ mình nên nhắn lại như thế nào nhỉ, có nên hỏi thẳng cậu ấy không. Lấy hết can đảm cô nhắn lại một tin.
- Không sao, cảm ơn vì hộp sữa nhé
- Hộp sữa nào, cậu nói gì tớ không hiểu?
- Sáng tớ thấy có hộp sữa trong hộc bàn, tụi Khánh Huyền nói không phải tụi nó mua, nên tớ nghĩ là của cậu, nếu không phải thì cho mình xin lỗi.
Vừa nhắn vừa kèm theo một nổi thất vọng trong lòng Như Huyền. Cô nghĩ vậy không biết là của ai nhỉ.
- Cậu có bệnh ảo tưởng mà tớ không biết nhỉ (cười). - Hoàng Lân
- Tớ hơi mệt tớ ngủ đây, cậu ngủ ngon.
Như Huyền không thèm cãi lại mà nhắn lại nhẹ nhàng rồi đi ngủ, vì cô cũng không muốn nhắn với kẻ ngang ngược đó nữa.
Bên kia khi nhận được tin nhắn thì chỉ có thể nhắn lại câu chúc ngủ ngon và tiếp tục không biết vì sao đột nhiên Như Huyền lại nhẹ nhàng, không nổi giận cãi nhau với cậu, khiến cậu hơi khó hiểu. Có phải cô ấy ghét mình đến nổi không còn muốn cãi nhau với mình. Cậu cứ ôm nổi khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-ki-uc-thanh-xuan-cua-em/2867916/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.