"7 giờ tối nay đến trước cổng trường!"
Hà Tịch đọc dòng tin nhắn của Dương Minh gửi, trong lòng có chút bất an.
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Đến tôi nói cho cậu biết."
" Muộn như vậy, mẹ tôi sẽ không đồng ý."
"Cậu không biết trốn đi sao? Tôi và Tử Lý đều có mặt, chỉ thiếu mỗi cậu thôi. Chuyện này liên quan trực tiếp đến cậu, cậu không muốn à?"
Cô nằm trên giường, suy nghĩ rất lâu. Sau bữa tối, cô lấy cớ nói đi ra ngoài mua chút đồ. Mẹ Hà thấy lạ hỏi:
- Tối vậy rồi còn đi ra ngoài sao con?
Cô ngập ngừng, nói dối:
- Vâng, đột nhiên con muốn ăn snack quá.
- Hôm nọ mua nhiều như vậy, con ăn hết rồi à?
- Vâng!
Mẹ Hà cũng không nghi ngờ gì, dặn cô đi cho nhanh, không được đi xa quá, ra mấy tiệm tạp hoá đầu ngã là có. Cô vâng vâng dạ dạ rồi đeo giày chạy đi.
Ra đến, xe buýt cũng đúng lúc dừng tại trạm gần đó. Cô không nghĩ ngợi gì mà leo lên. Chỉ sợ Dương Minh và Tử Lý nghĩ cô không tới liền về mất.
Đến nơi, cô nhìn thấy hai cái bóng đen thui đứng ở đằng xa, không biết có phải là họ hay không? Cô lấy điện thoại ra gọi, sau khi xác nhận đúng người mới vội vã chạy tới.
- Rốt cuộc các cậu định làm gì?
- Hà Tịch à, tớ phấn khích quá!
- Làm chuyện xấu khiến cậu rất phấn khích à?
Tử Lý ngại ngùng cười hì hì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849432/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.