Nhà trường năm nay không biết là nổi máu thi thố hay sao, còn bày ra cuộc thi thể thao. Lớp bọn họ chia ra làm hai đội, một đội tập văn nghệ, một đội thể thao. Mọi người không khỏi cảm thán: lễ kỷ niệm lần này có vẻ làm lớn quá! Đội văn nghệ để Tiểu Ni phụ trách. Còn Hà Tịch phụ trách bên còn lại. Khi nghe tin thi đấu bóng rổ, mấy bạn nam rất phấn khởi, ai ngờ lại quy định cho nữ tham gia. Nam chỉ có thể thi chạy tiếp sức. Con gái lớp cô không nhiều, để cho đủ quân số, Hà Tịch đành phải gia nhập đội thể thao.
Cô đau đầu gõ sách. Dương Minh thấy vậy liền hỏi:
- Phiền não chuyện gì à?
Con gái bọn cô làm gì biết chơi bóng rổ, ai nghĩ ra được trò này cô thật sự bái phục. Cậu không nhanh không chậm nói:
- Không biết thì tập. Ngồi đây phiền não thì có ích gì?
Ai nói con gái thì không thể chơi bóng? Cậu còn hay thấy có mấy bạn nữ lớp khác ra sân chơi cùng nhau, tuy không tốt lắm nhưng vẫn gọi là biết. Theo ý của Dương Minh, cạnh tranh bên văn nghệ khá gắt, phần lớn người ta chú ý đến bên đó hơn, bọn họ tập cho tốt một chút, có khi lại thắng bóng rổ. Hà Tịch nghe cũng thấy hợp lý. Dương Minh tự nguyện đứng ra phụ trách huấn luyện.
Thế là buổi chiều cả nhóm tập trung ở sân bóng. Ai nói các lớp khác không quan trọng thể thao? Người ta đã đến từ sớm để tập rồi. Châu Bích cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849419/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.