Hà Tịch nằm trên giường, nhìn cái chân được băng bó cẩn thận của mình, lại nhìn tin nhắn của Dương Minh, trong lòng cô bối rối. Ngày hôm qua là lễ kỷ niệm, nhưng vì chân bị thương mà mẹ cô buộc cô phải ở nhà, còn gọi điện thoại xin phép thầy chủ nhiệm. Ban nãy vừa ăn cơm xong, cô nhận được tin nhắn của cậu. Cô đắn đo rất lâu, cứ gõ rồi lại xoá đi, muốn nhấn gửi nhưng rồi lại thôi. Sau cùng cô mê man chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, chuông báo thức reo lên. Hà Tịch mệt mỏi vươn tay tắt đi, tiếp tục chùm chăn ngủ. Mặt trời đã lên cao, ánh sáng theo cửa kính chiếu vào trong phòng. Hà Tịch cảm thấy quá chói mắt, lười biếng bò xuống giường đi kéo rèm cửa. Cô không biết tối mình đã ngủ thiếp đi từ bao giờ. Có lẽ vì thời gian qua quá mệt mỏi. Cô tự cảm thấy cho cô ngủ thêm một ngày nữa, cô vẫn sẽ ngủ đến trời sập cũng không hay. Nhìn xuống chiếc đồng hồ đáng thương nằm trên mặt đất, cô nhận ra rằng hôm nay sẽ đánh dấu một sự kiện mang tính lịch sử của cuộc đời mình.
Lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm đi học, Hà Tịch đi học muộn. Lúc cô đặt chân đến cổng trường, mặt trời đã gần lên đến đỉnh đầu. Cộng thêm việc phải lết đi với cái chân đau, leo mấy tầng lầu, kết quả ba tiết học đã trôi qua, chưa có ai nhìn thấy cô xuất hiện. Dương Minh nhìn chỗ trống bên cạnh, lẽ nào hôm nay cô không đi thật?
Đứng trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849415/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.