Hôm nay cậu cũng đến muộn vậy sao?
Tử Lý ỉu xìu ôm lấy cô. Vì chuyện của Lâm Trú, cô mấy ngày nay không có lấy chút tinh thần. Nếu không phải vì bố mẹ bức ép, cô nhất định sẽ không tới trường. Giờ phải thở chung bầu không khí với kẻ cặn bã kia đúng là sỉ nhục. Chưa nói đến đôi lúc sẽ phải nhìn thấy khuôn mặt đểu cáng ấy, đúng là cực hình. Giờ này cả trường đều biết chuyện này, cô nhục nhã một thì Lâm Trú nhục nhã mười. Cậu ta mang cái mác tra nam mỗi ngày đều bị người ta soi mói, nói xấu sau lưng. Tử Lý một phần hả dạ, một phần vẫn buồn bã không thôi. Vốn tưởng đã gặp được bạch mã hoàng tử của đời mình, không ngờ lại giẫm phải bãi phân chó.
Hà Tịch cũng mệt mỏi không kém, chưa nói đến gặp mặt, chỉ nghĩ đến gương mặt của Dương Minh thôi cũng khiến cô bị dày vò đến tột cùng. Những lời nói ngày hôm đó đã kéo tâm tư cô xuống chín tầng địa ngục. Cô xoa đầu Tử Lý:
- Đừng buồn nữa. Chuyện đã kết thúc rồi, quên nó đi.
Lời là nói ra cho Tử Lý nghe, nhưng lại giống như tự an ủi chính mình. Tống Đại Nghĩa từ đâu đi tới, mặt hơn hở nhìn bọn họ:
- Hai tiểu chiến thần hôm nay sao trông thiếu sức sống vậy?
Hà Tịch không để lời châm chọc của cậu ta vào tai, ngược lại Tử Lý hậm hực đá vào chân cậu ta. Cậu ta không giận mà cười chỉ tay về phía xa:
- Ấy! Ai mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849391/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.