Hà Tịch nhìn lên chiếc bảng chằng chịt số và chữ, cảm thấy có chút đau đầu. Tiếng ve bắt đầu kêu báo hiệu mùa hè sắp tới rồi. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng gay gắt khiến mắt cô khó chịu mà nheo lại. Mọi thứ ồn ã ập đến như thúc giục điều gì đó.
Đã là ngày thứ hai Dương Minh nghỉ phép về thăm mẹ. Cô dù giận dỗi nhưng khi thiếu vắng cậu vẫn cảm thấy...có chút nhớ... Nhìn vào bộ bàn ghế trống không, rồi lại nhìn sang bóng lưng của người ngồi bên cạnh. Cô và Châu Bích vốn không thân thiết nên cô vẫn cư xử như không có chuyện gì xảy ra. Huống hồ Châu Bích cũng đâu biết mối quan hệ của cô và Dương Minh là không bình thường.
Ngày thứ ba Dương Minh vẫn chưa trở về, cô đem tin nhắn của hai người ra đọc đi đọc lại nhiều lần. Còn có những dòng tin mà cô không đáp lại. Đến giờ vào lớp, Hà Tịch xoá đi dòng chữ đang dang dở, vẫn là không nên trả lời.
Tiết học bắt đầu, thầy giáo nói không ngừng nhưng chẳng cách nào lọt vào tai. Mắt cô nhìn lên bảng nhưng suy nghĩ xa xôi.
Đến ngày thứ tư, sự giận hờn của cô tan biến không còn chút vết tích, thay vào đó là sự trống vắng và nỗi nhớ nhung.
Dương Minh ngồi thẫn thờ trên sô pha. Không ngừng tung hứng điện thoại. Tivi chiếu những bản tin nhàm chán. Người giúp việc đem ra một đĩa trái cây, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Cậu cũng không để tâm, nhìn lướt qua một lượt rồi thôi. Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849374/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.