Những ngày sau đó, mẹ Hà liên tục đóng cửa quán ăn, không tiếp khách. Hà Tịch bị ép ở trong nhà, đến máy tính cũng chỉ được sử dụng trong lúc học bài. Mẹ Hà tâm trạng ngày càng tệ hơn, có đêm cô thức dậy đi uống nước, phát hiện bà ngồi một mình trong bếp giống như người mất hồn. Khi cô tìm đến bác Đinh muốn hỏi cho rõ, bác ấy cũng chỉ lấp liếm cho qua chuyện.
Chỉ còn hai tuần nữa là đến kỳ thi. Cô không biết một chút gì về tình hình của Dương Minh, đây là điều khiến cô phiền muộn nhất. Sáng nay mẹ Hà trở về, thông báo cho cô một tin quan trọng: cô không cần phải đến trường, ôn thi ở nhà. Ngày thi mới đến trường thi là được rồi.
- Mẹ, như thế sao mà được?
- Thế nào lại không được? Tay con mấy hôm nữa mới có thể tháo bột, chi bằng ở nhà không phải dễ tập trung hơn sao?
- Sao mẹ lại tự quyết định mà không hỏi qua ý của con chứ?
- Ý con là đến chuyện của con gái mẹ, mẹ cũng không thể tham gia nữa à? Con lớn rồi, đủ lông đủ cánh có thể tự lo mọi việc rồi đúng không? Nếu mẹ không quản, có phải con sẽ ngày ngày chạy đến bên cạnh Dương Minh kia, không còn quan tâm đến học tập nữa đúng không?
- Sao mẹ lại nghĩ như thế? Rốt cuộc Dương Minh đâu có làm gì sai, mẹ lại nhất định phải nhắm tới cậu ấy?
- Không làm gì sai? Cậu ta và con gặp nhau đã là sai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849365/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.