Một buổi sáng, Dương Minh rốt cuộc nhịn không được nữa liền thay đồ chạy ra ngoài. Mẹ Dương thấy vậy vội chạy theo:
- Con lại tính đi tìm cô bé đó ư?
Cậu dừng bước, gật đầu nhìn bà.
Mẹ Dương bất lực nói:
- Con đừng đi nữa. Họ mãi mãi không chấp nhận con.
- Mẹ nói thế là ý gì?
Cậu không hiểu. Bà cũng không có ý định nói ra mọi chuyện, chỉ là sợ con trai gặp hết cú sốc này đến cú sốc khác... Hơn nữa, bà nhớ đến lời mà mình đã hứa, chỉ còn cách im lặng.
- Con đi sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy con phiền. Chi bằng hãy đợi một thời gian, cả hai con bình tĩnh lại sẽ dễ nói chuyện hơn! Cô bé đó...là một cô gái tốt, lại hiểu chuyện, mọi thứ sẽ ổn lại thôi...
Dương Minh vì lời khuyên mà dừng lại. Cậu cảm thấy bà nói rất có lý. Biết đâu vài hôm nữa, Hà Tịch sẽ không còn tức giận với cậu nữa.
....
Hà Tịch gần đây ăn rất ít, người gầy hẳn đi. Mẹ Hà không ngừng gắp thức ăn để vào bát cho cô, cô lắc đầu:
- Con không ăn hết được.
- Sao thế? Việc chờ kết quả khiến con lo lắng à?
- Lần này...con không chắc bản thân có làm tốt không...
- Được rồi, đừng nghĩ nữa! Tối nay chẳng phải lớp con có hẹn nhau liên hoan sao?
Bác Đinh ngồi bên cạnh liền đề xuất:
- Tối nay bác đưa cháu tới đó nhé?
Hà Tịch vội từ chối:
- Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849359/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.