Hà Tịch cầm một chai sữa đứng trước tủ lạnh. Tử Lý kiên quyết đòi tới đây thăm cô, kết quả gặp nhau chẳng được bao lâu đã chạy theo chàng trai nào đó. Qua điện thoại, cô có thể tưởng tượng ra người ở đầu dây bên kia đang chắp tay xin tha thứ:
- Lần sau tớ sẽ ở lại lâu hơn. Hứa đó!
Cô thở dài đáp:
- Tớ biết rồi! Về tới nơi thì báo với tớ một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, chai sữa trên tay liền bị người khác giật đi mất.
- Em làm gì vậy?
Đinh Nhiên nhún vai, đưa sữa lên miệng uống ừng ực. Đến khi chai cạn sạch thì thở một phào một hơi, lắc lắc trước mặt cô:
- Nhìn không thấy à?
Bác Đinh đúng lúc đi tới, không hài lòng gõ mạnh vào đầu con gái:
- Không được nói chuyện với chị ấy như vậy!
Hà Tịch cười mỉm:
- Cháu không sao. Bác sắp ra ngoài sao ạ?
- Ừ. Chân cháu đau đừng đi lại nhiều, cẩn thận một chút đấy!
Đinh Nhiên cắn môi nhìn cô, ánh mắt không can tâm.
Đã vào đại học rồi mà tính tình vẫn cứ như trẻ nhỏ, không lớn được. Hà Tịch không muốn cùng cô bé này gây chuyện, cô mở tủ lấy một chai khác rồi lên phòng.
Ba năm trước, hai mẹ con cô chuyển tới thành phố này, bác Đinh không ngừng chăm lo, chiếu cố cho bọn họ. Mẹ Hà có cứng rắn đến đâu cũng bị sự tận tình của ông làm cho lay động. Kể từ đầu năm ngoái, hai người họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849355/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.