Dương Minh!
Tiếng gọi mang theo sát khí như mũi dao nhọn chọc thẳng vào tai. Tất cả mọi người đồng loạt quay lại nhìn cô gái đang hùng hổ xông tới.
Dương Minh vứt bóng sang một bên, thản nhiên đợi chờ.
- Tên khốn nạn nhà cậu! Cậu làm gì Tiểu Tịch rồi?
Cả sân bóng vang lên tiếng "ồ" rất lớn, hứng thú chứng kiến một màn hay ho đặc sắc. Dương Minh nhíu mày:
- Ý gì đây?
Tử Lý đưa chân muốn đạp một cái thật mạnh, nhưng cậu nhanh nhẹn tránh đi. Cô tức giận quát:
- Đừng có mà giả vờ giả vịt! Cậu giấu cậu ấy đi đâu rồi?
Cậu khó hiểu:
- Giấu? Cậu nổi điên gì thế?
- Vậy tại sao cậu ấy không bắt máy? Bạn cùng phòng cũng nói tối qua cậu ấy không về! Đừng có mà chối tối qua người đưa cậu ấy đi không phải là cậu! Cậu dám làm gì cậu ấy, tôi không tha cho cậu đâu!
Dương Minh ngẩn người, sao lại không bắt máy? Cậu cúi đầu xuống nhìn đồng hồ, đã gần trưa... lẽ nào vẫn còn chưa thức dậy?
Cậu quay lại nói với mấy người khác:
- Các cậu chơi đi, tôi không chơi nữa.
Tử Lý đen mặt, theo Dương Minh lên xe, lại theo cậu tới một khách sạn lớn trong thành phố. Cô vừa đi vừa không ngừng lải nhải:
- Cậu có ý đồ gì mà lại nhân lúc say sỉn đưa cậu ấy tới đây? Đừng nói là...đừng nói là...
Cậu bất lực chặn miệng cô lại, giải thích:
- Nghĩ linh tinh cái gì thế?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849342/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.