🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hà Tịch nhìn cảnh vật bên ngoài, cây cối chạy vụt qua không để lại chút vết tích. Mặt trời đã lên cao, bọn họ đã đi được một đoạn đường dài. Đoàn tàu băng qua những cánh đồng rộng lớn, màu vàng của lúa chín xen lẫn với màu xanh lá, cảnh đẹp thu hút mọi ánh nhìn.



Cảnh đẹp là vậy, nhưng không khí nơi cô ngồi lại hết sức ngột ngạt. Dương Minh cũng thật biết chọn chỗ, trực tiếp để mấy sinh viên khoá dưới ngồi chung. Còn cậu và Cảnh San San, cô và Tần Trung đang chán nản ngồi nhìn nhau.



Hà Tịch mệt mỏi tựa đầu ra cửa sổ, vẫn còn năm tiếng nữa mới tới nơi, cô rất muốn ngủ, nhưng có làm cách nào cũng không thể chợp mắt. Tần Trung nhìn ra trạng thái của cô, nửa đùa nửa thật nói:



- Hà Tịch, có cần tôi cho mượn vai không? Trông cậu có vẻ rất mệt mỏi!



Đối với kiểu đùa cợt này thật sự khiến cô rất mất thiện cảm. Cô không giống những cô gái khác, có thể coi đó như một lời dụ dỗ chết người mà gật đầu lia lịa. Cô nhàn nhạt đáp:



- Cảm ơn, tôi ổn.



- Ổn thật không đó? Cũng là bạn bè với nhau, không cần phải ngại ngùng giữ kẽ đâu...



Bạn bè? Cô trước giờ chưa từng có ý định làm bạn với những người như cậu ta. Cho dù là bạn bè, có thể tựa đầu vào vai nhau mà yên tâm ngủ ư?



- Cậu thật biết đùa.



- Tôi rất nghiêm túc mà!



Hà Tịch không đáp nữa, lẳng lặng quay đầu ra ngoài

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849331/chuong-60.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!
Chương 60: Làng xa xôi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.