Buổi tối ăn cơm xong, Hà Tịch ngồi trong phòng, định là đem máy tính ra hoàn thành bài tập được giao. Tuy là tham gia giúp đỡ nhóm nghiên cứu, nhưng những môn học của cô vẫn rất quan trọng, cô không cho phép bản thân lơ là.
Cả ngày vất vả, sau khi tắm xong cơ thể đã sảng khoái hơn một chút. Tóc của cô mới gội xong vẫn còn ướt, một vài giọt nước nhỏ rơi trên trang giấy nhì nhằng chữ số. Hà Tịch nghĩ một lúc, nên dùng khăn lau hay là dùng máy sấy cho nhanh khô?
Sau khi lấy máy sấy từ chỗ Đinh Nhiên, cô vừa trở về liền phát hiện phòng của mình tối thui. Ban nãy cô đi ra không hề tắt đèn cơ mà?
Không gian vắng lặng khiến cô lo lắng. Hà Tịch đưa tay mò mẫn trên tường, cuối cùng chạm vào được công tắc, nhưng bật đi bật lại vẫn không hề có dấu hiệu của ánh sáng. Cô nhớ lại đêm qua bóng đèn liên tục nhấp nháy, hoặc là bản thân bóng đèn có vấn đề, hoặc là đường dây dẫn diện trong phòng cô gặp trục trặc. Nhưng những phòng khác không thấy ai kêu ca gì...
Việc thì cần hoàn thành gấp, điện thì không có, cô nghĩ mãi vẫn không biết nên xử lý ra sao.
Hà Tịch gõ mạnh vào đầu mình tự trách, nếu hôm nay không quên sạc máy tính thì tốt rồi...
Giờ đã khá muộn, mọi người có lẽ đã tắt điện đi ngủ gần hết, cô cũng không thể chạy tới gõ cửa phòng xin xài ké chút điện được. Chủ trọ không ở gần đây, có muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849328/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.