Qua nhiều ngày làm việc chung một chỗ, Hà Tịch và Dương Minh không tránh khỏi tiếp xúc. Có lúc bọn họ gặp phải vấn đề nào đó liền phải cùng nhau vắt óc giải quyết. Nhưng Hà Tịch thực sự rất bực mình, cứ mỗi khi gần cậu là chỉ số IQ và EO đều bị kéo về phía âm vô cực.
Ngày thứ ba cuối cùng cũng qua. Bọn họ động viên nhau dù gì cũng đã cố gắng hết sức, kết quả ra sao thì đều sẽ chấp nhận.
Dù sao thời gian không nhiều, bản nghiên cứu của họ không được trau chuốt kỹ càng, có để nộp đã là tốt rồi.
Hà Tịch lén nhìn Dương Minh, bên dưới hai mắt đã xuất hiện quầng thâm mờ mờ. Cậu chậm rãi thu dọn đồ đạc, chẳng nói năng gì. Đối với một cậu ấm ăn sung mặc sướng từ nhỏ, hình như hai ngày ăn ngủ không tử tế đó cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, mà cậu cũng chưa từng than vãn lời nào.
Cuối thu, thời tiết không thể gọi là mát mẻ nữa. Đôi lúc có làn gió thoảng qua khiên da thịt nổi gai ốc. Hà Tịch ôm sách đi trên sân trường, vai bị người ta vỗ nhẹ một cái. Cô không cần quay lại nhìn cũng biết ai.
- Cậu đi ăn cơm à?
Thấy cô gật đầu, Tần Trung lại nói:
- Trùng hợp quá, tôi cũng đang định tới nhà ăn.
Hà Tịch cũng không đáp gì, gật đầu thêm một cái nữa.
- Ấy, tôi nói này!
Tần Trung nhanh tay giữ cô lại. Cô nhướng mày:
- Nói gì?
- Cậu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849318/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.